Bạch Hành thấy cảnh tượng đó, cả như nôn , dày dâng trào, vội vàng lấy tay che miệng, chạy đến một góc, khom nôn khan dữ dội.
“Chủ tử? Ngài ?”
Chu thư ký hoảng sợ, tay chân luống cuống. Vì phía còn ai che khuất tầm , theo phản xạ qua — trừng to mắt, cả sững sờ như hóa đá.
“A Chu…”
Giọng khàn khàn của Bạch Hành vang bên tai khiến Chu thư ký hồn. Anh vội chạy đến đỡ lấy chủ tử, vẻ mặt phức tạp.
“Chủ tử, ngài chứ?”
Không trách chủ tử đột nhiên buồn nôn, cảnh tượng khi nãy, nếu là bình thường đều chịu nổi.
Hình ảnh đó cứ như ma ám, ngừng tua tua trong đầu Chu thư ký.
Bạch Hành thấy sắc mặt tái nhợt của Chu thư ký thì cũng chứng kiến tất cả, liền lắc đầu.
Nếu đó còn nghi ngờ Bùi Triệt chỉ đang giả điên để đánh lạc hướng , thì giờ đây thực sự tin — điên thật .
Nếu như bộ hài cốt đó là của Thịnh Nam Âm, thì Bạch Hành còn thể hiểu vì Bùi Triệt trở nên điên cuồng như . rõ — đó hài cốt của Thịnh Nam Âm.
Với tính cách của Bùi Triệt, nếu tin cô c.h.ế.t thật, sẽ làm chuyện như chế tác nhẫn bằng xương, còn hôn nó một cách si mê. Hành vi như , chẳng còn nghi ngờ gì — mất trí.
Thôi kệ .
Chỉ cần tranh giành Thịnh Nam Âm với , phát điên thế nào cũng .
Bạch Hành hít sâu, trấn định cơn sóng dữ trong lòng, ngẩng đầu Chu thư ký, lạnh nhạt hỏi:
“Còn bao lâu nữa?”
Chu thư ký hồn, đồng hồ cổ tay gật đầu:
“Còn một tiếng rưỡi nữa, máy bay đến Y quốc sẽ cất cánh.”
“Đi, sân bay.”
Trước khi rời , Bạch Hành liếc sâu về phía cánh cửa phòng đang khép hờ , sải bước nhanh.
…
Khi Bạch Hành đến bệnh viện tư ở Y quốc, trời về khuya. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh, bật đèn, bước đến bên giường bệnh.
Trái tim treo lơ lửng của cuối cùng cũng thả xuống khi thấy Thịnh Nam Âm đang yên bình, nhắm mắt giường.
Anh thở một thật dài, xuống cạnh giường, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cô, ánh mắt dịu dàng:
“Âm Âm, về .”
Chỉ cần gặp cô, cảm thấy mãn nguyện. Dù cô vẫn đang hôn mê, đáp , cũng thấy bình yên.
lúc đó, tiếng gõ cửa. Chu thư ký dẫn bác sĩ chủ trị bước — một nước ngoài tóc vàng mắt xanh, tiếng Anh lưu loát.
“Ngài Bạch, xin chào. Tình trạng của tiểu thư Thịnh định. Ca phẫu thuật sắp 10 giờ sáng mai. Xin hãy yên tâm, đội ngũ của chúng thuộc hàng đỉnh cao quốc tế, tỉ lệ thành công là 100%. Sau ca mổ, cô sẽ tỉnh .”
Tỉ lệ thành công 100%?
Bạch Hành liếc ông , thầm nghĩ thật tự tin — từng thấy bác sĩ nào dám cam đoan như .
nghĩ đến việc ngày mai dựa đội ngũ để phẫu thuật cho Nam Âm, gì thêm, chỉ mỉm gật đầu.
“Vậy nhờ , bác sĩ Peter.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tieu-to-tong-quyen-ru-thinh-nam-am-bui-triet/chuong-329-den-y-quoc-tinh-toan-ky-luong.html.]
Anh hiệu cho Chu thư ký: “Tiễn bác sĩ Peter, và chuẩn quà cho từng thành viên trong ê-kíp.”
“Quà” mà Bạch Hành , đương nhiên là những phong bì bình thường. Chu thư ký hiểu ý ngay, gật đầu tiễn vị bác sĩ rời .
Sau khi ngoài, nụ mặt Bạch Hành dần biến mất, lộ rõ vẻ mệt mỏi nơi chân mày. Anh kéo chăn đắp cho cô, thật sâu khuôn mặt đang say ngủ, khẽ :
“Mọi thứ sẽ lên thôi.”
…
Bước khỏi phòng bệnh, bắt gặp Chu thư ký đang chờ ngoài cửa. Anh chỉ liếc qua đóng cửa, về phía cửa sổ hành lang, châm một điếu thuốc, lặng lẽ phả khói.
Khói thuốc mờ ảo che khuất đường nét sắc sảo của .
“Đã thu xếp thỏa ? Trong nước tin gì ?”
Trước đây khi còn trong lực lượng đặc chiến, Bạch Hành từng nhiều đến Y quốc làm nhiệm vụ. Bệnh viện tư chính là nơi cùng chiến hữu góp vốn đầu tư, nắm giữ 70% cổ phần — là tài sản riêng, liên quan đến Bạch gia.
Sau bước chân giới giải trí, tiền kiếm đều chuyển nước ngoài để mở công ty, xây dựng đế chế kinh doanh riêng.
Chỉ Chu thư ký những chuyện — Bạch gia thì .
“Mọi thứ sắp xếp xong, Peter và đội ngũ của ông hài lòng.”
Chu thư ký ngừng một chút, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:
“Chúng tìm khắp Vực Hoàng Hôn, nhưng vẫn thấy bóng dáng Bạch Cảnh. Tôi nghi ngờ… vẫn còn sống.”
Ánh mắt Bạch Hành tối sầm .
Việc “sống thấy , c.h.ế.t thấy xác” quả thật khiến cảnh giác. Bạch Cảnh là do chính mắt thấy rơi xuống vực — thể sống sót?
“Có lẽ xác của thú hoang ăn khi chúng tới. dù cũng cẩn thận. Lập tức sắp xếp máy bay riêng đón lão gia sang Y quốc.”
Anh lấy trong túi một tờ danh sách, đưa cho Chu thư ký:
“Đây là tài sản còn của Bạch gia. Đưa nó cho Thịnh Tổng.”
Chu thư ký ngây , kinh ngạc:
“Ngài định… giao hết tài sản Bạch gia cho Thịnh gia? Sao ? Giữ cho ngài hơn ?”
Tuy Tập đoàn Bạch thị mất hơn 30 tỷ do Phó Yến An gây , nhưng “lạc đà gầy còn to hơn ngựa”, tài sản còn vẫn là một con khổng lồ. Tự dưng giao trắng tay cho Thịnh gia khiến hiểu nổi.
“Đây là sự bù đắp. Tôi thể trắng tay mang con gái nhà mà trả gì cả.”
Bạch Hành thản nhiên đáp:
“Hơn nữa, Thịnh gia hiện giờ rời bỏ thế lực của Bùi Triệt, cần khoản tiền . Có tài chính, họ mới thể kiềm chế .”
“Bất kể thật sự điên giả điên, sắp đối mặt với sự trả thù điên cuồng của Thịnh Nhược Lan. Trong nước càng hỗn loạn, Y quốc bên càng an .”
Chu thư ký sững , đó giơ ngón cái lên:
“Chủ tử, ngài quả nhiên xa trông rộng.”
Bạch Hành khẽ , ngước mắt về cánh cửa phòng bệnh đóng kín. Ánh kiên định, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
“Bạch Trác Trì ngày xưa c.h.ế.t . Giờ chỉ bảo vệ con gái yêu.”
Tình yêu — là áo giáp, cũng là điểm yếu chí mạng.
Cả đời , chỉ mong giữ chặt lấy ánh sáng từng soi rọi cuộc đời .