Tiểu tổ tông quyến rũ ( Thịnh Nam Âm - Bùi Triệt) - Chương 293: Anh tự tay giết đi người anh yêu

Cập nhật lúc: 2025-11-03 11:54:23
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cộc cộc cộc…”

Bạch lão gia đang uống cháo, quản gia xong, sặc, ho sặc sụa, mặt đỏ bừng.

“Lão gia! Ông chứ?”

Quản gia hoảng hốt, vội vàng vỗ lưng ông, đồng thời đưa cho lão một cốc nước ấm, đặt tay ông.

Tiếng động khiến Bạch Cảnh chú ý. Anh lập tức dậy, chạy đến, lo lắng hỏi:

“Bố, bố thế?”

Bạch lão gia uống một ngụm nước mới đỡ, lắc đầu, Bạch Cảnh bằng ánh mắt khó hiểu, dường như trách quản gia quá chi tiết.

“Ta .” Lão đặt cốc nước xuống, ánh mắt sâu kín Bạch Cảnh:

“A Cảnh, năm nay con bao nhiêu tuổi ?”

Với con trai út , lão vốn mấy để ý. Nếu đứa con trai cả mất, nếu Bạch Cảnh tự lập, thi đậu công chức, leo lên vị trí phó thị trưởng, lẽ lão sẽ chẳng bao giờ quan tâm .

Bạch Cảnh quen với điều đó, chậm rãi trả lời:

“Thưa bố, con 31 tuổi, sang tháng sinh nhật sẽ tròn 32.”

Anh sinh mùa đông, cung Bọ Cạp.

“Sắp 32 tuổi …”

Bạch lão gia thở dài, dường như quan tâm tới câu hỏi của chính , ánh mắt sâu thẳm:

“Người cứ tưởng con chỉ là cây sắt, hết cống hiến cho công việc, giờ , hóa bố hiểu lầm con .”

Bạch Cảnh: “?”

Cái gì thế ? Lão gì mà hiểu nổi?

Bạch lão gia thở dài, vuốt râu, nhẹ nhàng:

“Dù , con và Nam Âm tổ chức lễ cưới chính thức, cô vợ con chính thức. Dù là tái hôn, cô vẫn là tiểu thư Thịnh gia. Con… nhất nên kiềm chế, đừng quá đà.”

“……”

Bạch Cảnh nhíu mày, định phản ứng, Bạch lão gia rút khăn giấy lau miệng, dậy rời bàn ăn, để cơ hội gì.

Bạch Cảnh im lặng một lát, liếc quản gia, thắc mắc:

“Bố ? Những gì bố , con hiểu lắm.”

Quản gia ngượng, thận trọng:

“Thật sự hiểu , thưa thiếu gia?”

Bạch Cảnh nhíu mày, chỉnh kính, giọng trầm:

“Quản gia, cứ thẳng .”

Quản gia lặng im một lúc, vốn , nhưng uy lực của Bạch Cảnh, ông đành trung thực lặp y nguyên lời lão gia .

“…Làm loạn!”

Bạch Cảnh bực , dậy giận dữ:

“Tôi thấy mấy chuyện trong nhà nữa, quản gia, ông hiểu ý chứ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tieu-to-tong-quyen-ru-thinh-nam-am-bui-triet/chuong-293-anh-tu-tay-giet-di-nguoi-anh-yeu.html.]

“Vâng, thiếu gia, làm gì !”

Mặt Bạch Cảnh đỏ lên một cách kỳ lạ, rõ là hổ tức giận, cơm cũng ăn nổi, lưng bỏ , về phòng để bình tĩnh .

Chuyện gì thế chứ!

Dù là sự thật, nhưng chẳng ai chuyện riêng tư lan truyền.

lên đến tầng hai, gặp một cô hầu ôm chiếc áo ngủ xé, cúi đầu bước nhanh qua.

Bạch Cảnh ánh mắt tối sầm, bỗng lạnh lùng:

“Đứng .”

Cô hầu giật , dám ngẩng lên, thận trọng:

“Thưa… thiếu gia, gì sai bảo ạ?”

Anh nghiêng , mắt rơi chiếc áo trong tay cô, ánh mắt lóe lên, nhận ngay đó là chiếc áo xé. Anh đưa tay:

“Đưa áo đây.”

“À? Dạ, …”

Cô hầu sợ hãi, vội vàng đưa áo, dám hỏi thêm câu nào. Khi tiếng đóng cửa, cô mới thở phào, rời .

Bạch Cảnh trở về phòng, bàn, cúi chiếc áo ngủ trắng tinh xé nát, trong đầu hiện lên hình ảnh nụ của phụ nữ, mắt trầm xuống. Anh cẩn thận đưa áo lên mũi ngửi, mùi hương đặc trưng của cô còn sót – hương gỗ hòa lẫn hoa, đặc biệt, từng thấy ở ai khác.

Chỉ nghĩ đến mùi hương cơ thể phụ nữ, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy say mê.

Anh hổ, đặt áo sang một bên, hít sâu, lấy chìa khóa nhỏ từ túi áo, mở ngăn kéo khóa, bên trong yên lặng là một khung ảnh.

Bạch Cảnh rút khung ảnh , ánh mắt trầm . Đó là bức ảnh ba : một trai cao lớn, trai, nụ tươi sáng, ôm lấy cô gái xinh bên cạnh, còn cô bé thì nắm tay một thiếu niên.

Cậu thiếu niên mặt mày tuấn tú, 15–16 tuổi, máy ảnh dè dặt, ánh mắt lén cô gái, giấu tình cảm yêu mến.

Nhìn bức ảnh, Bạch Cảnh lập tức nhớ về 15 năm , tay vuốt nhẹ khuôn mặt phụ nữ trong ảnh:

“Anh nhớ em.”

, trai trong ảnh chính là trai cả của , phụ nữ là chị dâu. Anh chỉ chăm lo quyền lực, sự nghiệp, mà trong lòng một thể với tới.

Bạch Cảnh chìm trong hồi ức, nhận bóng đen ngoài ban công nhấp nháy, hướng về khung ảnh mỉm :

“Em chắc hẳn trách , nhưng quên em, xin …”

Anh khẽ mím môi, giọng nhỏ dần:

“Anh cố ý…”

Ngày xưa ở Bạch gia, cảnh còn éo le hơn A Trì, vì con ruột Bạch lão phu nhân, mà là con riêng lén lút đem về từ ngoài!

Dù Bạch lão phu nhân bụng đến , cũng thể ưu ái đứa con riêng . Đó là lý do Bạch Cảnh Bạch Trác Trì mới là thừa kế duy nhất, còn thì chú ý.

Với , chị dâu như ánh sáng chiếu rọi đời tối tăm, giống như Thịnh Nam Âm đối với Bạch Trác Trì.

Hai , chú và cháu, chỉ là đồng cảm cùng cảnh ngộ, cùng kiểu .

Nhìn ảnh, mắt Bạch Cảnh đỏ hoe. Anh hít sâu, cất khung ảnh ngăn kéo, khóa , lên ngoài.

Vì yêu mà , tự tay g.i.ế.c yêu!

Anh là tội nhân, cả đời chuộc cho Bạch gia.

Loading...