Trong đôi mắt đục ngầu của ông lão lóe lên tia sáng sắc bén: “A Mi, tầm của bà quá nông cạn … Lợi ích mà con bé đó thể mang cho Trì gia, vượt xa những gì bà tưởng tượng.”
Tầm nông cạn?
Thư Mi tức đến run cả , hận thể ném đoạn ghi âm những lời họ từng chê bai Trì Niệm mặt họ.
Chẳng qua chỉ là một bác sĩ thôi, ai giấy phép hành nghề đó là thật giả?
Nói chừng ca phẫu thuật là may mắn.
Thật sự coi như nhặt bảo vật ?
Bà thể ở thêm nữa, giày cao gót giẫm sàn nhà tạo âm thanh giận dữ, lưng chạy lên lầu.
Lúc , Trì Tri Ý đang co ro trong phòng, chiếc váy lụa đắt tiền cô siết đến nhăn nhúm.
Sự sợ hãi như một con rắn độc quấn chặt lấy tim cô.
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Yến Từ trong buổi tiệc thọ Lục gia khiến cô hiểu rằng, lời dối của cô sắp giữ nữa .
Không …
Tuyệt đối thể yên chờ c.h.ế.t!
Cô run rẩy cầm điện thoại, tìm một máy.
Cùng lúc đó, tại nhà hàng Lục gia.
Lục lão phu nhân ở vị trí chủ tọa, hai bên là vợ chồng Lục Minh Viễn và Lục Yến Từ – Trì Niệm.
Trên bàn ăn sáu , chỉ Trì Niệm đang chuyên tâm thưởng thức đồ ăn.
Lục lão phu nhân cô càng lúc càng hài lòng, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở nụ rạng rỡ, thậm chí còn phá lệ dùng đũa công gắp thức ăn cho cô: “Ta gọi con là Niệm Niệm ? Hôm qua mệt lắm đúng ?”
Giọng bà gần như là lấy lòng: “Các món ăn hợp khẩu vị ? Không hợp thì cứ bảo nhà bếp làm .”
“Rất ngon, hợp khẩu vị.” Trì Niệm ngước mắt lướt qua những đối diện với vẻ mặt khác , cố tình ăn chậm rãi.
“Vậy thì .” Lục lão phu nhân mở lời vẻ ngượng ngùng: “Chuyện hôm qua… là do bà già hồ đồ , đợi ông nhà hồi phục, chúng nhất định sẽ đến tận nhà tạ .”
“Không cần.” Trì Niệm lấy khăn ăn lau miệng, mặt nở nụ đúng mực: “Cứu chữa bệnh là bổn phận của lương y.”
Lục lão phu nhân thôi.
Bà chỉ đến tận nhà, mà còn lập tức mang lễ vật cầu hôn đến.
thấy vẻ điềm tĩnh của Trì Niệm, cuối cùng bà cũng dám đường đột.
Lục Minh Viễn đối diện mặt mày còn đen hơn cả đáy nồi, nút thắt cà vạt ông vô thức nới lỏng.
Bà cụ cúi đầu , lẽ nào ông cũng nên…?
“Lần đầu tiên gặp Trì tiểu thư thấy thiết .” Ôn Lam kịp thời xen bằng giọng dịu dàng: “Đặc biệt là khí chất đó, thật giống Tam…”
Giọng bà đột ngột chuyển hướng: “Tóm , Trì tiểu thư từ nay là ân nhân của Lục gia chúng , thường xuyên đến chơi nhé.”
Khóe môi Trì Niệm khẽ nhếch, nở một nụ , tiếp lời cũng từ chối.
Lục Cận Thâm thấy cũng theo lời khen ngợi vài câu, bàn ăn chỉ còn Lục Minh Viễn vẫn giữ vẻ mặt âm u.
“Lão nhị.” Lục lão phu nhân vui gõ nhẹ bàn: “Có gì thì cho đàng hoàng, bày cái vẻ mặt cho ai xem?”
Lục Minh Viễn lúc mới dời tầm mắt, nhưng vẫn hung hăng: “Trì tiểu thư, tò mò, cô bản lĩnh như , tại giấu giếm nhà?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/than-phan-cua-co-tieu-thu-gia-lam-moi-nguoi-bat-ngo-tri-niem-luc-yen-tu/chuong-117-suc-manh-moi-la-la-bua-ho-menh-tot-nhat.html.]
Trì Niệm còn kịp mở lời, Lục Yến Từ lạnh lùng ngắt lời: “Chú hai, đây là chuyện riêng của .”
“Minh Viễn.” Ôn Lam thấy sắc mặt chồng ngày càng khó coi, vội vàng ấn tay chồng, hòa giải: “Trì đại tiểu thư chắc chắn nỗi khổ riêng, đừng hỏi nữa.”
May mắn là Lục Minh Viễn cuối cùng cũng điều, ăn vội vàng vài miếng dậy rời .
Thiếu ông , tâm trạng Trì Niệm lập tức tươi sáng, ngay cả món tráng miệng bữa ăn cũng ăn thêm một phần.
Cả buổi chiều cô ở trong phòng hồi sức, ghi các chỉ sinh tồn của Lục lão gia.
Cho đến khi trời tối, cửa kính phòng hồi sức mới khẽ gõ.
Bóng dáng cao ráo của Lục Yến Từ xuất hiện ở cửa.
“Tôi ở ?” Trì Niệm bước , xoa xoa cổ đang đau mỏi hỏi.
“Kế bên phòng .” Lục Yến Từ dẫn cô về phía tầng ba.
Trì Niệm khẽ khựng , nghiêng đầu : “Tối nay cũng ở đây ?”
“Ừm, đợi ông nội tỉnh tính.” Anh ngừng một chút, giọng vô thức dịu xuống: “Hơn nữa, đây là đầu tiên em ở Lục gia, yên tâm.”
Trì Niệm nhẹ, khóe mắt cong lên thành hình vòng cung mắt: “Bây giờ cả nhà đều coi như báu vật mà cung phụng, ai dám bắt nạt ?”
Ngay cả Lục Minh Viễn, khó tính nhất, cũng ngoan ngoãn mà?
Thế gian , sức mạnh mới là lá bùa hộ mệnh nhất.
Lục Yến Từ đột nhiên , đôi mắt sâu thẳm thẳng mắt cô, yết hầu khẽ động: “Không ở gần ?”
“Tất nhiên là .” Trì Niệm bước nhanh theo kịp, sánh bước cùng .
“Chỉ là…” Cô do dự một lát, “Anh cần cùng Lục Uyên ? Con bé ở một lâu như , chắc là sợ .”
“Đưa em về phòng sẽ .” Lục Yến Từ rõ ràng sắp xếp .
Nghe , Trì Niệm thêm gì nữa.
Về đến phòng khách, cô nhanh chóng tắm rửa xong.
Vốn định nghỉ ngơi sớm, nhưng lên giường mà cơn buồn ngủ vẫn đến.
Cô trằn trọc giường, chợt nghĩ điều gì đó.
Cô lật xuống giường, chân trần dẫm tấm t.h.ả.m mềm mại, lục tìm trong túi xách sofa, lấy mặt dây chuyền hồng ngọc cất giữ bấy lâu.
Đầu ngón tay vuốt ve viên đá quý lạnh lẽo, lòng Trì Niệm dấy lên sự nỡ.
Những ngày , trừ lúc gặp Lục Yến Từ, cô gần như đeo nó suốt, ngay cả khi ngủ cũng nắm trong tay mới yên tâm.
… món đồ chắc hẳn quan trọng với hơn, đúng ?
Cô đeo mặt dây chuyền trở cổ, viên đá quý lạnh lẽo áp làn da ấm áp của cô, phát ánh sáng mờ ánh đèn ngủ.
Cần tìm một thời điểm thích hợp để trả cho .
Cùng lúc đó, Lục Yến Từ ở phòng bên cạnh cũng trằn trọc ngủ .
Anh cầm điện thoại lên định hỏi Trì Niệm ngủ , màn hình đột nhiên hiện lên một tin nhắn:
【Lục gia, là Tri Ý. Về sự thật của ân nhân cứu mạng, rõ với ngài…】
________________________________________