Lăng Nghiên Châu gật đầu, giọng trong trẻo mà kiên định:
“Chiếc két sắt đó quan trọng với em. Anh … sẽ giúp em quét sạch chướng ngại.”
Trái tim Tô Thanh Diên khẽ run lên.
Đây… chính là cảm giác đặt trọn trong lòng khác ?
Đứng bên cạnh, David giơ tay chen giữa hai :
“Vậy bây giờ thể bắt tay làm ? Thời gian của quý, xong sớm thì còn về.”
Giọng ông chút cáu kỉnh.
Cũng thôi, nửa đêm đang ngủ ngon lôi khỏi chăn, trực tiếp đưa thẳng sân bay, bắt chuyến sớm nhất sang Trung Quốc, đổi là ai thì trong lòng cũng đầy oán khí.
Tô Thanh Diên hồn, khẽ gật đầu:
“Két sắt ở nhà, chúng về đó ngay.”
Cả nhóm rời khách sạn, lên xe chạy thẳng về khu nhà cũ của nhà họ Lăng.
Lăng Phong vẫn luôn chú ý đến biệt viện. Khi thấy Lăng Nghiên Châu xuất hiện, đồng t.ử co rút :
“Không công tác nước ngoài ? Sao về nhanh như ? Chẳng lẽ tin gì… sợ két sắt trộm?”
Đối phương càng coi trọng, càng tò mò.
Lăng Phong bước thẳng về phía , chủ động chào hỏi:
“Anh cả, vị là…?”
Ánh mắt dừng David.
Lăng Nghiên Châu hiệu cho Tô Thanh Diên dẫn David về biệt viện , còn thì dừng .
“Khách của , hứng thú ?”
Lăng Phong gượng:
“Trong nhà hiếm khi ngoài tới. Thấy và chị dâu coi trọng như , nghĩ là khách quý nên mới tới chào hỏi.”
“Ha!”
Lăng Nghiên Châu lạnh một tiếng:
“Tam , chỉ cần ngoan ngoãn làm một con sâu gạo, đừng hành động dư thừa. Nếu … sẽ chẳng ai đảm bảo nửa đời của yên .”
Lời uy h.i.ế.p nhẹ bẫng, khiến tim Lăng Phong khẽ thắt .
Lăng Nghiên Châu và Lăng Mặc Trầm là em cùng , đối với còn phần kiêng dè. Lăng Phong – một đứa con riêng – thì khác.
Nếu vì thể diện nhà họ Lăng, Lăng Nghiên Châu khiến bại danh liệt, đến cả trong nước cũng thể sống yên.
“Anh cả, thật sự ác ý. Xin vì làm phiền. Anh và chị dâu tiếp khách , ngay.”
Nói xong, xoay trở về biệt viện.
Lăng Nghiên Châu bóng lưng rời , ánh mắt dần lạnh băng:
“Lăng Phong, khuyên điều thì nên dừng .”
Anh về biệt thự, thẳng lên phòng ngủ chính ở tầng hai.
Vừa đẩy cửa thấy David đang xổm két sắt.
“Chiếc két đúng là do cha làm thủ công.”
David vuốt ve những đường hoa văn:
“Không ngờ bảo quản như .”
Giọng Tô Thanh Diên run nhẹ, như đang kìm nén sự mong đợi trong lòng:
“Thưa thầy David, ông thể mở nó mà làm hỏng kết cấu ? Đây là di vật của , những thứ bên trong vô cùng quan trọng với .”
“Tôi cần xem tài liệu.”
David lấy từ túi xách một cuốn sổ ghi chép ố vàng, lật nhanh từng trang.
Tô Thanh Diên phía , đủ thấy hình vẽ và ghi chú trong sổ.
Đây là sổ tay công việc do cha của David để . Mỗi tác phẩm chế tạo đều ghi rõ đặc điểm và cách phá giải.
Không lâu , David dừng ở một trang, so sánh hình ảnh với két sắt mặt:
“ là chiếc . Ba mươi năm … nó một phú thương Trung Quốc mua .”
Vị phú thương , ngoài dự đoán, chính là ông ngoại của Tô Thanh Diên.
David mở hộp dụng cụ :
“Tôi cần làm theo bản vẽ chế tác từng bước một. Chỉ cần sai một bước, cơ chế tự hủy sẽ khởi động. Đây là công việc cực kỳ tinh vi, cần thời gian. Mọi đừng làm phiền .”
Năng lực của ông, so với cha , rốt cuộc vẫn kém hơn một bậc.
David cầm những dụng cụ tinh xảo, gõ gõ chỉnh chỉnh két sắt, thần sắc vô cùng nghiêm trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tai-sinh-toi-ga-thay-em-gai-tro-thanh-bia-do-dan/chuong-188-thu-anh-ay-muon-khong-phai-la-biet-on-ma-la-su-hoi-dap-tinh-cam.html.]
Không từ lúc nào, mắt Tô Thanh Diên đỏ hoe. Cô đưa tay che miệng, cố để bật .
Chờ đợi bấy lâu, cuối cùng cũng hy vọng mở nguyên vẹn. Di vật của cô sắp thấy ánh sáng.
Lăng Nghiên Châu bước tới, đặt tay lên vai cô:
“Yên tâm, nhất định sẽ mở .”
Tô Thanh Diên khẽ gật đầu, ngón tay siết chặt vạt áo.
Nếu ngay cả David cũng thất bại, e rằng trừ khi nhớ mật mã, nếu thì vĩnh viễn thể mở nữa.
lúc , lầu vang lên một trận ồn ào.
“Lăng Nghiên Châu, cút đây cho !”
“Thân là trai mà dùng lời lẽ uy h.i.ế.p em ruột? Đây chính là cái gọi là tu dưỡng của ?”
“Người thừa kế nhà họ Lăng mà là loại đức hạnh ? Tôi nhất định đề nghị lão gia t.ử đổi thừa kế!”
…
Giọng đó, rõ ràng là của Lăng Chính Úc đang tức giận.
Tô Thanh Diên giật sang bên cạnh:
“Chuyện gì ? Anh ở ngoài biệt viện… gì với Lăng Phong?”
Lăng Nghiên Châu nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay cô:
“Không gì cả. Em đừng lo. Anh xuống giải quyết, em ở đây cùng David, đừng phân tâm.”
Nói xong, xoay xuống lầu.
Tô Thanh Diên David, cánh cửa đóng chặt, cuối cùng vẫn chọn ở .
Với bản lĩnh của Lăng Nghiên Châu, tuyệt đối sẽ chịu thiệt Lăng Chính Úc. chuyện đều vì cô mà , để một đối mặt, cô vẫn cảm thấy áy náy.
Thế nhưng, két sắt quan trọng hơn. Tuyệt đối xảy sai sót.
Một khi cơ chế tự hủy khởi động, cô và David cố gắng hết sức cứu lấy những thứ bên trong.
“Anh là một chồng .”
David đột nhiên lên tiếng:
“Vì chuyện của cô, tự chạy sang nước ngoài, còn suốt đêm kéo từ nhà sân bay. Tôi từng thấy đàn ông nào si tình đến .”
Một câu , khiến tim Tô Thanh Diên run lên.
Phải . Nếu để tâm, thể làm đến mức ?
“Lần , bất kể thành công thất bại, đều ơn .”
David liền bật :
“Biết ơn ? Buồn thật. Tư duy của phụ nữ Trung Quốc các cô, đúng là hiểu nổi. Thứ là sự cảm kích, mà là sự hồi đáp tình cảm nồng nhiệt từ cô.”
Tô Thanh Diên chậm rãi cúi mắt, hàm răng trắng c.ắ.n chặt môi .
Cô nhiều kinh nghiệm tình cảm, nhưng vẫn thể cảm nhận tình cảm chân thành của Lăng Nghiên Châu dành cho .
Chỉ là, khi chuyện kết thúc, cô thể phân tâm, cũng thể phân tâm để yêu đương.
Một khi hai chính thức thổ lộ lòng …
Họ sẽ trở thành điểm yếu của , và những nguy cơ bên ngoài sẽ ập đến ngừng.
David thêm gì nữa, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Dưới lầu, Lăng Nghiên Châu bước đại sảnh.
Lăng Chính Úc giữa phòng, gương mặt bảo dưỡng kỹ lưỡng giờ đầy tức giận.
Lăng Phong phía ông , mắt đỏ hoe, như thể chịu uất ức tày trời.
“Ba… chúng về thôi.”
Lăng Phong nghẹn ngào :
“Ba đừng vì con mà mặt nữa. Là con điều, cứ cận với các . Con lai lịch rõ, phận chính đáng, vốn dĩ tư cách đến gần họ.”
“Nói nhảm!”
Lăng Chính Úc quát:
“Con là con trai của , ai dám con lai lịch rõ? Con vĩnh viễn là tam thiếu gia của nhà họ Lăng!”
Lăng Nghiên Châu bước tới mặt hai , ánh mắt lạnh băng:
“Nói đủ ?”
“Nhìn thái độ của con bây giờ !”
Lăng Chính Úc trừng mắt:
“Đừng quên là cha con! Nghĩ rằng làm thừa kế thì thể coi lời gì ? Ta cho con , mãi mãi là cha con, lời chính là trời!”