Hai trở về phòng ngủ.
Tô Thanh Diên lấy tài liệu bên trong .
Tài liệu đầu tiên là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, ghi rõ Tô Thanh Diên thể thừa kế bộ cổ phần của Bùi Vãn Châu khi nghiệp đại học.
Tài liệu thứ hai là một danh sách, ghi tên tất cả tâm phúc của Bùi Vãn Châu.
Hiện tại vẫn còn làm việc trong công ty, chỉ còn đến năm .
nhiều năm trôi qua, họ đổi lập trường thì ai .
Tài liệu cuối cùng là một ủy thác ở nước ngoài, duy nhất thể rút tiền bên trong là Tô Thanh Diên.
Thảo nào bao năm qua, Tô Chấn Bang dù mở két sắt cũng chịu giao nó cho cô.
“Mẹ em... quả thật, trải đường cho em,” Lăng Nghiên Châu : “Dù bố em bên trong cất giữ những gì, nhưng lẽ cũng đoán là bất lợi cho ông . Lần em thể nhân cơ hội lấy két sắt là may mắn .”
“Chỉ riêng hợp đồng chuyển nhượng cổ phần thôi, thể lấy nửa cái mạng của Tô Chấn Bang , nhưng đá ông khỏi công ty, e rằng còn mất chút thời gian,” Tô Thanh Diên .
Lăng Nghiên Châu nhếch môi: “Sau khi em ngất hôm nay, cố ý lén xem, chỉ là giúp em san sẻ bớt. Những cũ hiện còn ở Tô thị, giúp em liên lạc . Đợi em xử lý xong chuyện nhà họ Hạ, hãy gặp những , đó chúng sẽ bàn bạc cách giành công ty.”
“Vậy là buổi chiều làm chuyện ?”
“Phải,” Lăng Nghiên Châu : “Anh chắc chắn kết quả, nên khi với em. Mấy đó tạm thời thì vấn đề, nhưng mỗi đều lập trường và lợi ích riêng, vẫn cần em tự gặp mặt mới xác định thật sự là của .”
“Cảm ơn ,” Tô Thanh Diên hiểu , cô luôn cảm thấy đôi mắt hôm nay đặc biệt nhạy cảm, cứ động một chút là rơi nước mắt.
Lăng Nghiên Châu , đưa tay nhẹ nhàng đặt lên gáy cô: “Chúng là đối tác, giúp em chính là giúp , đừng lời cảm ơn nữa.”
Không chỉ là đối tác, còn là vợ chồng hợp pháp.
Anh cũng giúp cô san sẻ...
Nửa câu , Lăng Nghiên Châu .
Ngày hôm .
Nhà hàng xoay .
Tô Thanh Diên lái chiếc SUV đưa Hạ Vãn Tinh đến lầu nhà hàng.
“Cậu lên , đừng tỏ quá phản đối, cứ bình tĩnh là . Tớ sẽ tạo sự ‘tình cờ’ xuất hiện,” Tô Thanh Diên : “Có vài chuyện tớ cần xác nhận thêm.”
Hạ Vãn Tinh dù kế hoạch của cô, nhưng vẫn gật đầu: “Tớ lời hết, nhưng... chuyện còn gì đáng nghi nữa ?”
“Tớ nghi ngờ sắp xếp và Lăng Phong liên hôn là Lăng Mặc Trầm,” Tô Thanh Diên .
Nhắc đến Lăng Mặc Trầm, sắc mặt Hạ Vãn Tinh lập tức tối sầm: “ là một con sâu làm rầu nồi canh, cũng gây chuyện. Cậu an phận một chút ?”
“Nếu thật sự an phận , thì là nữa,” Tô Thanh Diên lắc đầu: “Đừng nghĩ nhiều quá. Sáng nay khi ngoài, tớ thấy Lăng Phong cùng bố chồng tớ, e rằng ông ít lời về Lăng Phong với bố .”
“Sao thể như ?” Hạ Vãn Tinh xuống xe, mang đôi giày cao gót tám phân vội vã chạy nhà hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tai-sinh-toi-ga-thay-em-gai-tro-thanh-bia-do-dan-to-thanh-dien-lang-nghien-chau/chuong-192-ai-lai-day-ban-than-vao-ho-lua.html.]
Tầng cùng.
Lăng Chính Úc bên cạnh Lăng Phong, chủ động giới thiệu với bố Hạ: “Đây là con trai út Lăng Phong của , năng lực xuất sắc, tính cách , tuyệt đối sẽ để Vãn Tinh chịu thiệt.”
Bố Hạ đối diện, nở nụ ôn hòa.
Bố Hạ : “Chúng chỉ một cô con gái , từ nhỏ cưng chiều như công chúa, nên tính cách những năm qua kiêu căng. Mong Lăng Phong thể nhường nhịn nhiều hơn, nếu bất mãn gì, cứ về với chúng , chúng nhất định sẽ dạy bảo Vãn Tinh.”
Mẹ Hạ phụ họa, sang hỏi Hạ Vãn Tuấn: “Vãn Tinh vẫn đến? Con bé bỏ chạy đấy chứ? Con mau gọi điện giục nó .”
“Con ngay đây,” Hạ Vãn Tuấn định dậy, thấy Hạ Vãn Tinh bước về phía .
“Vãn Tinh, bên ,” Hạ Vãn Tuấn vẫy tay gọi cô.
Hạ Vãn Tinh bước nhanh hai bước, xuống cạnh bố : “Chú Lăng, xin cháu đến muộn, trang điểm hôm nay cầu kỳ nên mới để đợi.”
“Con gái thích làm là chuyện bình thường, chứng tỏ con coi trọng buổi gặp mặt hôm nay, và Lăng Phong mừng còn kịp,” Lăng Chính Úc : “Tôi thấy hai đứa xứng đôi, thể tìm hiểu nhiều hơn.”
“ ,” Bố Hạ thêm: “Lăng Phong là một trai khôi ngô, năng lực xuất chúng, thành tích học tập nổi bật, tương lai xán lạn. Con theo sẽ chịu ủy khuất, hơn nữa hai nhà chúng đều rõ về , càng thêm đảm bảo.”
Hạ Vãn Tinh thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên giống hệt như Tô Thanh Diên đoán.
Cô chỉ đến muộn mười mấy phút, mà bố sắp đối phương thu phục .
Lăng Phong chủ động dậy rót cho Hạ Vãn Tinh một cốc nước chanh: “Cô Hạ, đây thường chị dâu nhắc đến cô, cô là một cô gái . Trăm bằng một thấy, cô quả nhiên xuất sắc như lời chị dâu , cuộc hôn nhân là trèo cao .”
Anh xuống, tiếp tục : “Tôi luôn ngưỡng mộ tình cảm của cả và chị dâu, hy vọng tìm một nửa giống như chị , ngờ duyên phận đến nhanh như .”
Vừa dứt lời, Hạ Vãn Tuấn lập tức nhíu mày.
Anh làm kinh doanh nhiều năm, gặp ít ấm hỗn xược trong giới, dù Lăng Phong mang khí chất đó, nhưng hiểu , cho cảm giác y hệt như Bạch Cư Khả đây.
Quá vụ lợi, thiếu chân thành.
Ấn tượng ban đầu, thật sự chút nào.
Hạ Vãn Tinh gượng gạo, vẻ ghét bỏ trong mắt sắp giấu .
lúc , một tiếng bước chân thanh thoát vang lên, ngay đó là giọng ngạc nhiên của Tô Thanh Diên: “Bố, tam , hai cũng ở đây ?”
Mọi thấy tiếng động, đồng loạt đầu , chỉ thấy Tô Thanh Diên bước về phía .
Tô Thanh Diên tròn xoe mắt: “Bác trai, bác gái, hai cũng ở đây ?”
“À, là Thanh Diên đấy ,” Bố Hạ : “Hai nhà chúng sắp liên hôn, con ? Hôm nay đặc biệt để hai đứa gặp mặt, còn đang thắc mắc con đến.”
“Ồ?” Tô Thanh Diên chút ngạc nhiên Lăng Chính Úc: “Bố, bố từng nhắc đến chuyện với gia đình? Mẹ và ông nội chắc còn ?”
Sắc mặt Lăng Chính Úc lắm, ông nhíu mày ngay khoảnh khắc Tô Thanh Diên xuất hiện: “Ta định tối nay về mới . Mà con cũng ở đây? Chẳng lẽ công ty bận ?”
“Bây giờ là giờ nghỉ trưa, con ở đây mới mở một nhà hàng xoay, nên đặc biệt đến ăn thử, ngờ trùng hợp thế,” Tô Thanh Diên thẳng đến cạnh Lăng Chính Úc: “Đã gặp thì ăn cùng ạ, đông cho vui.”
Lăng Chính Úc định từ chối, Mẹ Hạ lên tiếng: “Thanh Diên cũng coi như là bà mai của hai đứa , nếu con, lẽ chúng còn . Đừng khách sáo, xuống ăn cùng .”
“Con là bà mai á?” Tô Thanh Diên kinh ngạc một chút: “Dù Lăng Phong là tam của con, nhưng con sẽ giới thiệu cho Vãn Tinh , ai đẩy bạn hố lửa?”