Đêm khuya, nhà họ Tô.
Tô Thanh Diên đẩy cửa bước .
Tô Chấn Bang và Lâm Miên đang ghế sofa.
Lâm Miên đến mức hai mắt đỏ hoe, môi tái xanh, xem một lúc lâu .
“Gọi về làm gì.” Tô Thanh Diên xuống chiếc ghế sofa đối diện: “Nói , cái giá nào thể đổi lấy di vật của ?”
Lâm Miên đột ngột ngẩng đầu, “bịch” một tiếng quỳ xuống mặt cô, hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Thanh Diên, cầu xin con cho dì tung tích của Ngữ Nhiên, dì chỉ một đứa con gái là nó thôi, con gì dì cũng cho! Cổ phần, di vật, trang sức, dì đều cho con!”
“Lâm Miên!” Tô Chấn Bang kéo Lâm Miên dậy: “Quỳ lạy nó làm gì? Con gái nhà họ Tô, lý nào để bề quỳ!”
“Quỳ một cái cũng thiếu miếng thịt nào, chỉ cần tung tích của Ngữ Nhiên, cho dù đ.á.n.h dì, mắng dì cũng .” Lâm Miên nghẹn ngào.
“Thanh Diên cũng là nửa phần con gái của ba, chẳng lẽ thể thấy c.h.ế.t mà cứu?” Tô Chấn Bang thở dài.
“Diễn đủ ?” Tô Thanh Diên lạnh lùng : “Có gì thẳng , thời gian xem hai giả tạo!”
Động tác nức nở của Lâm Miên dừng một lúc, với đôi mắt đỏ hoe: “Dì gần một tuần liên lạc với Ngữ Nhiên ! Con bé bao giờ mất liên lạc lâu như , nhất định là xảy chuyện ! Thanh Diên, bây giờ con năng lực, thể giúp dì tìm con bé ?”
“Chỉ cần con tìm em gái con, ba sẽ trả di vật của con cho con, nếu … đừng trách ba vô tình.” Tô Chấn Bang .
Tô Thanh Diên nhíu mày, ánh mắt dò xét hai .
Lâm Miên thực sự lo lắng cho sự an nguy của Tô Ngữ Nhiên.
“Hai cầu xin nhầm .” Tô Thanh Diên : “Tôi thật sự tung tích của Tô Ngữ Nhiên, hai nên hỏi Lăng Mặc Thẩm, là chồng cô .”
“Tô Thanh Diên! Cô di vật nữa ?” Tô Chấn Bang biến sắc: “Cô chính là khoanh tay ! Đừng quên, Ngữ Nhiên cũng là em gái ruột của cô! Sao cô thể lạnh lùng như ?”
“ …” Lâm Miên nghẹn ngào: “Dù nữa, Ngữ Nhiên cũng là em gái con! Con lấy chồng , bây giờ năng lực, giúp tìm một chuyện khó! Sau đợi dì và ba con qua đời, hai chị em còn thể nương tựa lẫn .”
“Dừng !” Tô Thanh Diên giơ tay ngăn : “Mẹ chỉ sinh một , đời chị em nào cả, đừng nhận vơ.”
Cô dậy, lạnh lùng hai : “Nếu hai thực sự lo lắng cho sự an nguy của cô , chi bằng đến chỗ Lăng Mặc Thẩm tìm xem… lẽ sẽ thu hoạch bất ngờ.”
Nói xong, Tô Thanh Diên ngoài biệt thự.
“Cô cho !”
Lời Tô Chấn Bang dứt, vài vệ sĩ mặc đồng phục đen chặn cửa.
Sắc mặt Tô Thanh Diên lập tức trở nên lạnh băng, từ từ : “Sao? Mềm , định dùng cứng?”
“Chuyện đang thương lượng với cô! Hôm nay cô giúp cũng giúp, giúp cũng giúp! Tôi và dì Miên của cô làm đến nhà cũ tìm ? Thật sự coi đó là nhà họ Tô ?” Tô Chấn Bang mặt lạnh lùng: “Bây giờ cô gọi điện cho Lăng Nghiên Châu, bảo giúp tìm !”
Ông dừng , từng bước về phía Tô Thanh Diên: “Chỉ cần tìm , sẽ thả cô ! Nếu hôm nay cô đừng hòng bước khỏi cánh cửa !”
Bốp bốp bốp—
Một tràng vỗ tay vang lên, đồng loạt về phía cửa.
Chỉ thấy Lăng Nghiên Châu dẫn theo vệ sĩ bước từ bóng tối, đôi mắt sắc bén như chim ưng Tô Thanh Diên: “Đến đây với .”
Tô Thanh Diên bước qua, mắt đầy kinh ngạc: “Sao đến?”
“Thấy em vội vã khỏi nhà, chút lo lắng nên theo . Không ngờ… thật sự lúc cần đến .” Lăng Nghiên Châu tự nhiên nắm lấy tay cô: “Sau đừng về một nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tai-sinh-toi-ga-thay-em-gai-tro-thanh-bia-do-dan-to-thanh-dien-lang-nghien-chau-oxpc/chuong-166-toi-khong-nho-vo-toi-co-em-gai.html.]
“Tôi .” Tô Thanh Diên gật đầu: “Họ tung tích của Tô Ngữ Nhiên.”
Tô Chấn Bang thấy Lăng Nghiên Châu xuất hiện, lập tức hoảng loạn.
Ông lúng túng bước tới: “Thanh Diên, Tổng giám đốc Lăng đến báo một tiếng? Làm nhà họ Tô trông thất lễ quá.”
Lăng Nghiên Châu mắt lạnh: “Các sắp hạn chế tự do của vợ , còn chuyện lịch sự với ?”
“Không như thấy.” Tô Chấn Bang vội vàng giải thích: “Ngữ Nhiên mất tích gần một tuần , chúng quá lo lắng! Cậu là rể nó, năng lực cũng lớn hơn chúng ! Có thể giúp đỡ ? Dù cũng là một nhà.”
Lăng Nghiên Châu Tô Thanh Diên với ánh mắt dịu dàng như nước: “Anh rể? Tôi nhớ vợ em gái.”
Lời dứt, phòng khách rộng lớn chìm im lặng.
Mặt Lâm Miên lập tức trắng bệch.
Lăng Nghiên Châu nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Thanh Diên: “Cách giải quyết, vợ với các ! Sau chuyện gì đừng làm phiền cô nữa, nếu … cũng sẽ còn tình cảm.”
Nói xong câu , dẫn Tô Thanh Diên lưng rời .
Lâm Miên phía “òa” lên , còn vẻ đoan trang quý phái của phu nhân nữa, chỉ còn sự lo lắng cho con gái.
Tô Thanh Diên theo Lăng Nghiên Châu, cho đến khi chiếc Maybach, cô mới phức tạp về phía biệt thự.
“Lâm Miên là , nhưng thể phủ nhận là một ! Mọi thứ bà tính toán, đều là vì Tô Ngữ Nhiên.”
Tô Ngữ Nhiên đáng giận đáng ghét, nhưng nên Lăng Mặc Thẩm giam cầm.
“Tô Ngữ Nhiên, đang trong tay Lăng Mặc Thẩm?” Lăng Nghiên Châu trầm giọng hỏi.
Tô Thanh Diên thu hồi ánh mắt: “Nếu đoán sai, chắc là ở tầng hầm biệt viện.”
“Sao em rõ như ?” Lăng Nghiên Châu hỏi, nhưng khi thấy vẻ mặt cô đổi, chợt nhận hỏi sai.
Tầng hầm biệt viện, e rằng là nơi giam cầm Tô Thanh Diên ở đời .
Anh thu hồi ánh mắt: “Có cần tay cứu ? Tô Ngữ Nhiên… tuy đáng ghét, nhưng nên kết thúc theo cách !”
“Trong thời gian ngắn, Lăng Mặc Thẩm sẽ lấy mạng cô .” Tô Thanh Diên lắc đầu: “Di vật của trong tay Tô Chấn Bang, trừ khi đường cùng, ông sẽ giao di vật cho .”
“Vậy bây giờ em…”
“Tôi họ cầu xin ! Tự nguyện giao di vật và công ty cho .” Tô Thanh Diên đột nhiên đầu mắt Lăng Nghiên Châu: “Anh thấy lạnh lùng ?”
Lăng Nghiên Châu sững sờ một chút, khẽ lắc đầu: “Tất nhiên là , sự lạnh lùng của em đều là buộc ! Đổi là , thậm chí sẽ lòng độ lượng như em.”
Ít nhất, cô sẽ chủ động nơi ở của Tô Ngữ Nhiên.
Tô Thanh Diên cong môi hồng, kéo chặt áo khoác : “Về thôi, hôm nay ngủ sớm.”
“Được! Ngồi vững nhé.” Lăng Nghiên Châu nhạt, đạp ga hết cỡ, phóng về phía nhà cũ nhà họ Lăng.
Và lúc trong biệt thự, Lâm Miên nắm chặt cánh tay Tô Chấn Bang.
“Ngữ Nhiên chắc chắn ở nhà cũ! Tô Thanh Diên nhất định gì đó, nếu sẽ như ! Chúng cầu xin cô nữa , cô nhất định thể tìm thấy con gái.”
“Đừng mơ mộng nữa.” Tô Chấn Bang hất tay Lâm Miên : “Lời cảnh cáo nãy bà thấy , bà cả nhà họ Tô hủy diệt ? Lăng Nghiên Châu che chở Tô Thanh Diên, chúng ai cũng làm gì cô .”
“Vậy làm ? Chẳng lẽ cứ trơ mắt con gái chúng sống c.h.ế.t rõ?”
“Tôi sẽ tìm cách! Vì Tô Thanh Diên cái nghiệt chủng chịu giúp, chúng sẽ dùng cách của .” Tô Chấn Bang .