Tái Sinh Ở Biên Ải: Nàng Là Thần Tiên Sống - Chương 382: Dường như có một người đã tìm nàng rất lâu rất lâu
Cập nhật lúc: 2025-11-30 22:17:06
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
A bà hối hả kéo Thẩm Đào Đào phòng trong của , lục tung rương hòm tìm một bộ quần áo sạch sẽ, nhét tay nàng: "Mau, ngay . Y phục là của A bà, ngươi đừng chê, cứ mặc tạm , còn hơn mặc đồ ướt."
Thẩm Đào Đào cảm tạ A bà, vội vàng quần áo khô, lau khô tóc, cảm giác như sống một chút.
A bà bê chiếc chăn dày nhất giường tới, lý lẽ gì mà bọc kín mít Thẩm Đào Đào đang lạnh đến mức run rẩy, ấn nàng xuống giường.
"A bà, con... con tự làm , đừng bận rộn nữa..." Thẩm Đào Đào cảm thấy ấm áp vô cùng những hành động liên tiếp của A bà.
"Cứ ở trong chăn ." A bà dặn dò một tiếng, nhanh chân ngoài, múc một bát canh gừng nóng hổi từ nồi lớn bếp, bên trong còn nổi vài quả táo đỏ. Bà cẩn thận bưng , đưa cho Thẩm Đào Đào: "Mau, uống nóng , để xua cái lạnh. Bát canh gừng A bà vẫn hâm bếp, chỉ sợ hai đứa về lạnh."
Thẩm Đào Đào ôm bát canh gừng nóng hôi hổi, nóng xuyên qua lòng bàn tay làm ấm tận tim. Nàng nhấp từng ngụm nhỏ, vị cay nồng của gừng hòa với vị ngọt của táo đỏ, làm cơ thể lạnh giá của nàng dần dần giãn .
Ngoài phòng, Đại Tráng cũng quần áo khô, đang A bà mắng bắt nhét củi bếp lò. Lửa bốc lên "phì phèo", chiếu rọi khuôn mặt đỏ bừng, là do lửa do hổ.
"Ngươi đó... lớn từng , làm việc nặng nhẹ. Thân thể Đào Nha mới khỏe một chút, để con bé theo ngươi sông hóng gió xuống nước? Nếu cảm lạnh, phát sốt thì làm bây giờ?" A bà thoăn thoắt cạo vảy con cá diếc lớn, lẩm bẩm mắng mỏ con trai, nhưng động tác tay thì chậm chút nào.
Bà nhanh chóng hầm cá, bồi bổ cho hai đứa trẻ.
Đại Tráng xổm bếp, gãi đầu, ngây ngô: "Nương, thấy , Đào Nha tài giỏi lắm. Nếu nhờ nàng , hôm nay con suýt nữa về ."
Hắn hạ giọng, kể cho A bà cảnh tượng kinh hoàng sông .
A bà xong, con d.a.o trong tay dừng , sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, bà đầu về phía phòng trong, ánh mắt tràn đầy ơn: "A Di Đà Phật! A Di Đà Phật! là Bồ Tát phù hộ, cũng may nhờ Đào Nha con. Này con, bất cẩn đến thế chứ." Bà giận xót con trai một cái, nhưng cuối cùng cũng thêm gì, chỉ là động tác tay càng nhanh hơn, chặt cá thành từng khúc, cho chảo rán vàng hai mặt, thêm nước sôi , đậy vung hầm liu riu.
Chẳng mấy chốc, mùi thơm của canh cá lan tỏa khắp căn nhà, hòa quyện với mùi gừng, mang đến cảm giác ấm áp.
Thẩm Đào Đào mặc bộ y phục cũ khô ráo, mềm mại của A bà, tuy rộng thùng thình một chút, nhưng vô cùng thoải mái.
Nàng quấn trong chiếc chăn bông dày, giường uống canh nóng, lắng những lời quan tâm cằn nhằn của A bà và lời đáp chất phác của Đại Tráng ngoài phòng, bóng lưng bận rộn nhưng ấm áp của A bà ánh lửa bếp lò, chỉ thấy từ trong ngoài đều ấm áp.
Cái lạnh do ngã xuống nước, sự khó chịu khi đối mặt với Ngô quả phụ, tất cả đều tan biến.
Nơi đây, thực sự giống một gia đình. Có trưởng bối thật lòng thương yêu nàng, ... trưởng quan tâm nàng.
Nghĩ đến dáng vẻ Đại Tráng bảo vệ nàng mặt Ngô quả phụ, cùng với sự quan tâm vụng về của , khóe môi Thẩm Đào Đào bất giác nhếch lên.
"Đào Nha, đỡ hơn ? Canh cá sắp xong , lát nữa uống thêm hai bát nhé." A bà thò đầu , mặt mang theo nụ hiền từ.
"Dạ! A bà, con khỏe hơn nhiều , còn lạnh nữa !" Thẩm Đào Đào dùng sức gật đầu, giọng trong trẻo.
A bà vui vẻ gắp những miếng thịt bụng cá xương bát nàng, miệng ngừng lẩm bẩm: "Đào Nha, mau, ăn nhiều . Cá bồi bổ lắm, con gầy gò thế , bồi bổ thật mới ."
Nàng ôm bát, gương mặt hiền từ của A bà, cùng với Đại Tráng đang cúi đầu húp canh sột soạt bên cạnh, trong lòng đột nhiên giật .
Cảnh tượng ... quen thuộc đến thế?
Mơ hồ, trong đầu nàng lóe lên một hình ảnh khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/chuong-382-duong-nhu-co-mot-nguoi-da-tim-nang-rat-lau-rat-lau.html.]
Cũng là nhiều vây quanh một chiếc bàn lớn, giữa bàn cũng đặt một thau canh cá nóng hổi, mùi thơm lan tỏa khắp nhà.
Có một giọng , đặc biệt dịu dàng, đặc biệt êm tai, vang lên bên tai nàng, mang theo tiếng : "Đào nhi, Đào nhi của nương... Ăn chậm thôi, cẩn thận xương cá..."
Âm thanh đó như lông vũ, lướt qua tim nàng, ấm áp ngứa ngáy. Nàng đầu xem ai đang gọi , nhưng chẳng thấy rõ gì cả, chỉ một cái bóng mờ mờ ảo ảo.
Nàng cố gắng nhớ , đầu óc như một cây kim nhỏ, đ.â.m nhói thái dương.
"Khừ..." Thẩm Đào Đào vô thức nhíu mày.
“Sao Đào Nha? Đầu đau ?” A Phủ vẫn luôn để ý nàng, thấy liền lập tức đặt đũa xuống, lòng bàn tay ấm nóng khẽ đặt lên thái dương nàng, lực đạo vặn xoa bóp, “Ôi chao, cố sức suy nghĩ ? Ngoan, đừng nghĩ nữa đừng nghĩ nữa, A Phủ bảo với con bao nhiêu , đừng ép bản , khi nào nên nhớ , tự khắc sẽ nhớ thôi. Cứ từ từ, nhé? Chúng ăn cơm , ăn cơm là lớn nhất.”
Lòng bàn tay ấm áp mang thở cuộc sống đó, lập tức xoa dịu cơn đau nhói như kim châm.
Nỗi chua xót vô cớ trong lòng Thẩm Đào Đào cũng theo đó mà vơi . Nàng ngẩng đầu nở một nụ ngọt ngào với A Phủ: “Vâng, nghĩ nữa. A Phủ cũng mau ăn , cá nguội sẽ tanh.”
Nàng gắp một miếng cá gỡ xương, đặt chén A Phủ: “A Phủ, dùng miếng , mềm và dễ ăn.”
A Phủ vẻ hiểu chuyện của nàng, liên tục : “Được, , A Phủ ăn, Đào Nha cũng ăn.”
Đại Tráng bên cạnh nương và Thẩm Đào Đào gắp thức ăn cho , cảm thấy còn thoải mái hơn cả việc tự ăn thịt.
Ăn xong, Thẩm Đào Đào giành giúp A Phủ dọn dẹp bát đũa, tắm rửa xong, nàng chui chăn.
Trong chăn khô ráo và ấm áp, nàng mệt mỏi cả ngày, gần như chạm đầu xuống gối ngủ .
Thế nhưng, trong giấc ngủ cũng hề an .
Nàng mơ thấy hình như đang trong một màn sương trắng xóa, bốn phía rõ gì cả. Có một giọng nam nhân, vọng từ xa, từng tiếng từng tiếng, khiến tim nàng đau như bóp nghẹt.
“Đào Đào… Đào Đào… nàng ở ?”
Giọng khàn đặc, mang theo một nỗi… tuyệt vọng nên lời. Dường như tìm nàng lâu , tìm đến mức sắp kiệt sức.
“Đào Đào… nàng cần nữa ?”
Lời như một con d.a.o cùn, từ từ rạch lòng Đào Nha.
Nàng há miệng, kêu lên: “Ta ở đây!”, nhưng cổ họng như thứ gì đó chặn , phát chút âm thanh nào.
Nàng chỉ thể trơ mắt giọng ngày càng xa, càng lúc càng nhỏ, trong lòng khó chịu vô cùng, còn thương tâm hơn gấp trăm so với nam nhân đang tìm thấy .
Nàng chạy đến, nhưng chân như lún bùn, căn bản thể cử động. Nàng sốt ruột đến mức mồ hôi đầm đìa.
lúc , màn sương hình như tan một chút. Nàng thấy phía một bóng cao gầy, ngược sáng, rõ mặt, chỉ thấy một hình dáng mơ hồ. hiểu vì , nàng cảm thấy bóng dáng đó vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến nàng bật .
“Đào Đào…” Người đó gọi một tiếng, đưa tay về phía nàng.