Tái Sinh Ở Biên Ải: Nàng Là Thần Tiên Sống - Chương 380: A Bà còn chờ cá để làm bánh ngô kẹp

Cập nhật lúc: 2025-11-30 22:17:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặt trăng treo lơ lửng trời, sáng vằng vặc, chiếu xuống mặt sông như thể rắc một lớp bột bạc.

Mắt Thẩm Đào Đào chớp bóng đen thui ở giữa sông.

Nửa Đại Tráng ngâm trong nước, chỉ lộ phần vai trần, tay nắm chặt cây lao chĩa cá, thẳng như một cây cọc đá, bất động. Chỉ đôi mắt , như đèn pha, chăm chú chằm chằm mặt nước.

“Xoạt…” Nước b.ắ.n lên, cánh tay Đại Tráng đột ngột quăng mạnh, cây lao chĩa cá “vút” một tiếng đ.â.m xuống nước.

Tim Thẩm Đào Đào cũng thắt , vội vàng rướn cổ .

Đại Tráng nhấc cây lao lên, đầu chĩa trống , lấy một mảnh vảy cá.

“Ai!” Đại Tráng bực bội đập mạnh tay xuống nước, nước b.ắ.n tung tóe. Hắn đầu , ngượng ngùng toe toét với Thẩm Đào Đào bờ: “Lũ cá con , trơn tuột quá, để nó chạy mất .”

Thẩm Đào Đào vội an ủi: “Không , cứ từ từ thôi, cần gấp gáp.”

Trong lòng nàng thầm nghĩ: Tối đen như thế , chỉ dựa ánh trăng để bóng nước, còn dự đoán hướng bơi của cá, độ khó cũng quá cao nhỉ? Chẳng trách A Bà đây là nghề cần kỹ thuật.

Đại Tráng lau nước mặt, chút phục. Trước mặt Thẩm Đào Đào, đặc biệt thể hiện bản lĩnh của .

Hắn dịch chuyển về phía khu vực nước sâu hơn, nước gần ngập đến ngực. Hắn hít một sâu, im, còn tập trung hơn lúc nãy.

Thẩm Đào Đào chút lo lắng, chỗ nước sâu đen ngòm, tiếng nước chảy cũng lớn hơn. “Đại Tráng, là… chúng về ? Chĩa cũng , uống canh cá cũng .” Nàng hướng về phía bờ sông gọi.

Đại Tráng đầu , chỉ khoát tay, ý bảo nàng đừng làm ồn.

Thẩm Đào Đào đành ngậm miệng , nhưng trong lòng cứ bồn chồn lo lắng.

Lại qua một lúc lâu nữa, Đại Tráng đột nhiên căng lên, Thẩm Đào Đào cũng thấy, ánh trăng, trong nước cách xa, dường như một bóng đen khá lớn đang chầm chậm lướt qua.

Đại Tráng nín thở, từ từ giơ lao chĩa cá lên, bộ cơ bắp đều căng cứng, nhắm thẳng bóng đen .

Thẩm Đào Đào cũng căng thẳng đến mức dám thở mạnh, trong lòng thầm niệm: Trúng! Trúng! Trúng!

Ngay khoảnh khắc cánh tay Đại Tráng sắp sửa phóng lao , chân hình như trượt, cả đột nhiên nghiêng , một tiếng kêu kinh hãi, cả “tòm” một tiếng ngã nhào vùng nước sâu.

Nước ở đó sâu, cú ngã khiến Đại Tráng sặc mấy ngụm nước, tay chân loạn xạ quẫy đạp, đầu nổi chìm trong nước, trông cực kỳ đáng sợ.

Hắn là một bơi lội, bình thường chỉ dám vùng vẫy ở mép nước cạn, nào từng trải qua cảnh tượng .

“Đại Tráng!” Thẩm Đào Đào sợ đến hồn bay phách lạc, ném đèn lồng xuống đất, hề suy nghĩ, “tòm” một tiếng nhảy ngay xuống sông.

Nước sông lạnh buốt thấu xương, khiến nàng rùng . kỳ lạ , xuống nước, cơ thể nàng giống như tự cách vận động, tay chân phối hợp vô cùng nhịp nhàng, bơi nhanh như cắt về phía chỗ Đại Tráng đang vùng vẫy.

Tốc độ đó, còn nhanh nhẹn hơn cả khi nàng chạy bờ.

Trong tâm trí nàng thoáng qua một hình ảnh, một cô bé mắt to tròn, mỉm vẫy tay chào nàng: "Đào Đào tỷ, tay duỗi thẳng, chân dùng sức đạp mạnh..." Nàng cố rõ gương mặt cô bé, nhưng mờ mịt thấy rõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/chuong-380-a-ba-con-cho-ca-de-lam-banh-ngo-kep.html.]

Hình ảnh vụt qua nhanh, Thẩm Đào Đào cũng chẳng kịp nghĩ kỹ. Nàng bơi vài nhịp đến bên cạnh Đại Tráng. Đại Tráng sặc nước đến mức choáng váng, tay chân vẫn vùng vẫy vô ích.

Thẩm Đào Đào từ phía ôm lấy eo , dùng sức đẩy lên mặt nước.

"Khụ khụ khụ..." Đầu Đại Tráng trồi lên mặt nước, ho sặc sụa, mặt đỏ bừng.

"Đại Tráng, đừng cử động, đưa ngươi lên bờ." Thẩm Đào Đào một tay giữ chặt lấy Đại Tráng, tay còn và đôi chân thì như lắp động cơ, điên cuồng quạt nước, kéo cái khối cơ bắp to lớn hơn nhiều , từng chút một tiến về phía bờ sông.

Đại Tráng lúc cũng trấn tĩnh đôi chút, là Thẩm Đào Đào cứu , dám vùng vẫy nữa mà ngoan ngoãn để nàng kéo . Trong lòng kinh hãi, hổ thẹn, ... cảm thấy mất mặt lớn lao mặt Thẩm Đào Đào.

Mãi mới kéo Đại Tráng đến khu vực nước cạn, chân thể chạm đất vững chắc, Thẩm Đào Đào mới thở phào nhẹ nhõm, mệt đến thở dốc ngừng.

Đại Tráng loạng choạng tự bò lên bờ, phịch xuống bãi cỏ, ho khan xé lòng.

Thẩm Đào Đào cũng ướt đẫm bò lên, gió lạnh thổi qua khiến nổi da gà.

Nàng kịp lo cho bản , vội vàng chạy đến bên Đại Tráng, vỗ lưng cho : "Đại Tráng, ngươi chứ? Làm sợ c.h.ế.t khiếp."

Đại Tráng khó khăn lắm mới lấy , ngẩng đầu Thẩm Đào Đào đang ướt sũng nhỏ nước mặt, trong lòng nóng lên, mũi chút cay cay. "Không... ... Đào Nha, nhờ ngươi... nếu hôm nay bỏ mạng nơi ..." Giọng vẫn còn khàn, mang theo vẻ sợ hãi: "Ngươi... ngươi bơi giỏi đến thế? Còn nhanh hơn cả loài cá sông."

Bị hỏi , Thẩm Đào Đào cũng ngây . Phải , bơi? Lại còn bơi giỏi đến thế? Nàng nhớ rõ ở thời hiện đại cũng từng học bơi.

Chẳng lẽ... cô bé lóe lên trong đầu là ký ức của chủ nhân cũ thể , mà nguyên chủ là cao thủ bơi lội?

Nàng cố gắng nhớ chi tiết hơn, đầu bắt đầu đau âm ỉ, như kim châm. Nàng lắc lắc đầu, hất mái tóc ướt phía , mơ hồ đáp: "Ta... cũng rõ, lẽ... đây từng học qua, quên . Quan trọng là ."

Đại Tráng thấy nàng nhiều, cũng hỏi thêm, chỉ là trong lòng càng thêm bội phục Thẩm Đào Đào một bậc.

Hai bên bờ, lạnh đến run cầm cập. Quần áo đều ướt sũng, dán chặt , khó chịu vô cùng.

Đại Tráng đôi tay trống rỗng của , càng thêm chán nản: "Cá thì bắt , suýt nữa... Haiz! Uổng công một chuyến, còn hại ngươi nhảy xuống sông..."

Đào Nha vẻ mặt chán nản của , nghĩ đến A bà vẫn đang ở nhà chờ cá nấu canh dán bánh.

Vừa lúc ở nước, nàng thấy con cá lớn suýt làm Đại Tráng ngã chúi, đang trốn trong khe đá ở khu vực nước sâu xa.

"Đại Tráng, ngươi chờ ." Thẩm Đào Đào , đột nhiên bắt đầu cởi cúc áo ngoài ướt sũng của . Chiếc áo ngoài làm bằng vải thô, thấm nước trở nên nặng trịch.

Đại Tráng giật , mặt "xoẹt" đỏ bừn, vội vàng mặt : "Đào... Đào Nha, ngươi làm gì ?"

Thẩm Đào Đào để ý đến , ba phát hai đường cởi chiếc áo ngoài . Bên trong còn một chiếc áo lót bó sát, tuy cũng ướt nhưng ít quá xuyên thấu.

Nàng cuộn chiếc áo ngoài ướt sũng , xách trong tay, với Đại Tráng: "Ngươi ở đây chờ, đừng xuống nước. Ta về ngay."

Nói xong, đợi Đại Tráng ngăn cản, nàng lặn một lao sông.

Lần nàng men theo vách đá đáy sông mà lặn xuống.

Nước sông trong vắt, ánh trăng thể chiếu xuống một chút nước. Nàng mở to mắt tìm kiếm. Quả nhiên, trong bóng tối một tảng đá lớn, nàng thấy con cá diếc béo múp míp , đang chậm rãi quẫy đuôi.

Loading...