Tái Sinh Ở Biên Ải: Nàng Là Thần Tiên Sống - Chương 364: Mặt dày đến mức khiến người ta giận sôi
Cập nhật lúc: 2025-11-30 22:15:57
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không tướng quân cấp bách là vì thương thế là… hôn sự?” Nguy cơ tuy giải trừ, nhưng sự kinh hãi là thật, Thẩm Đào Đào chuyện khó tránh khỏi mang theo vài phần mỉa mai.
Vũ Văn Nguyệt trong vòng tay rộng lớn ấm áp của Vũ Văn Phong, câu hỏi của Thẩm Đào Đào, khuôn mặt trắng bệch lập tức bay lên hai vệt hồng, thẹn thùng đến mức vùi mặt sâu hơn, nhưng vẫn khẽ gật đầu, ngầm thừa nhận sự “cấp bách” của quả thực cả hai.
Vũ Văn Phong thì ngược , thản nhiên, đối mặt với ánh mắt trêu chọc của Thẩm Đào Đào, hề biến sắc, thậm chí còn lý lẽ hùng hồn trầm giọng đáp: “Đều .”
Giọng điệu dứt khoát, gọn gàng, như thể nửa đêm tự tiện đột nhập quân doanh thăm hỏi chị gái là chuyện thiên kinh địa nghĩa gì bàn cãi.
Thẩm Đào Đào: “…”
Nàng xem như mở mang tầm mắt , độ dày da mặt của Vũ Văn Phong , quả thực thể sánh ngang với bức tường thành Hổ Lao Quan do trấn thủ.
Thẩm Đào Đào bất đắc dĩ phát một tiếng chim hót kéo dài, hiệu cho các ám vệ tin chạy tới bên ngoài giải trừ cảnh giới, mỗi lui về vị trí.
Nàng xoa xoa cổ tay vẫn còn tê dại, quyết định chấp nhặt với vị tướng quân cuồng chị gái “cấp bách” .
Vũ Văn Phong thấy cảnh báo giải trừ, lúc mới thả lỏng.
Hắn cúi đầu đôi chân trần của trong lòng, lông mày lập tức nhíu chặt.
Hắn hai lời, bế Vũ Văn Nguyệt lên theo kiểu bế ngang, vững vàng bước về phía giường.
Hắn tiên nhẹ nhàng đặt Vũ Văn Nguyệt xuống mép giường, đó quỳ một gối xuống, lấy tấm vải mềm sạch sẽ bên cạnh giường, cẩn thận lau sạch lòng bàn chân cho nàng.
Lau sạch xong, mới nhẹ nhàng di chuyển hai chân Vũ Văn Nguyệt lên giường, kéo chăn , đắp kín mít cho nàng, ngay cả vai cũng nhét chặt.
Toàn bộ quá trình trôi chảy tự nhiên, mang theo một loại dịu dàng đầy bá đạo.
Vũ Văn Nguyệt một loạt động tác của làm cho ngượng ngùng bất lực, nàng giãy giụa dậy, dùng tay hiệu cho .
bàn tay lớn của Vũ Văn Phong ấn xuống, trực tiếp nhấn nàng trở gối, “Đừng động, thể ngươi còn yếu lắm, yên tĩnh dưỡng.”
Vũ Văn Nguyệt cầu cứu Thẩm Đào Đào, chớp chớp đôi mắt to, hy vọng nàng thể giúp vài câu.
Thẩm Đào Đào khoanh tay một bên, thong thả xem đôi chị em tương tác, trong lòng thầm nhủ: Tốt lắm, cái thứ cơm ch.ó nhét họng, còn no hơn cả t.h.u.ố.c bổ Lục phu nhân kê nữa. Nàng dứt khoát chuyển ánh mắt, ngẩng đầu nghiên cứu hoa văn đỉnh lều, giúp cái gì mà giúp? Nàng xen cái sự ngọt ngào một cam lòng chịu đựng một cam lòng làm .
Vũ Văn Nguyệt thấy ngoại viện duy nhất cũng đáng tin cậy, bĩu môi, ngoan ngoãn trong chăn, ánh mắt thất thần trần giường, vẻ mặc kệ cho các ngươi làm gì thì làm.
Vũ Văn Phong tâm trí để ý đến cuộc chiến bằng ánh mắt giữa hai cô gái trẻ.
Sự chú ý của rơi chén t.h.u.ố.c đặt cái bàn nhỏ đầu giường. Hắn bưng lên, đưa sát mũi ngửi ngửi, lông mày nhíu càng sâu.
Tiếp theo, ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Đào Đào và Vũ Văn Nguyệt, cư nhiên duỗi đầu lưỡi, nhẹ nhàng l.i.ế.m một chút t.h.u.ố.c còn sót vành bát.
“Chậc…” Vũ Văn Phong vị đắng cực độ kích thích đến mức cả khuôn mặt nhăn nhúm , đặt chén t.h.u.ố.c xuống, sang Thẩm Đào Đào, “Thẩm cô nương, làm phiền nàng với thần y quý quân một tiếng. Chị từ nhỏ sợ đắng, thích t.h.u.ố.c thang đắng chát như . Có thể thỉnh cầu thần y… đổi phương t.h.u.ố.c ? Đổi thành loại đắng.”
Con ngươi Thẩm Đào Đào suýt chút nữa lồi ngoài.
Vị tướng quân đại nhân , hiểu lầm gì về t.h.u.ố.c bắc ? Ngay cả khi công nghệ ở đời phát triển, t.h.u.ố.c bắc đáng lẽ đắng vẫn cứ đắng thôi!
Lời mà nàng dám với Lục phu nhân – ghét nhất bệnh nhân kén cá chọn canh – thì Lục phu nhân thể ngay tại chỗ rút cây ngân châm thô nhất đ.â.m nàng thành cái sàng.
Thẩm Đào Đào hít một thật sâu, cố nén cơn xung động trợn trắng mắt, cố gắng duy trì nụ lễ phép nhưng kém phần gượng gạo: “Vũ Văn tướng quân, t.h.u.ố.c ba phần độc, cũng ba phần đắng. Phương t.h.u.ố.c do Lục phu nhân dựa thương thế của Vũ Văn cô nương mà cẩn thận điều chế, e rằng… tiện tùy ý đổi.” Nàng chợt lóe lên một ý, “Nếu quả thật quá sợ đắng, lẽ thể thương lượng một chút, chuyển sang dùng phương pháp châm cứu phụ trợ điều trị? Hiệu quả lẽ hơn.”
Vừa chịu kim châm, Vũ Văn Nguyệt giường lập tức lắc đầu như cái trống bỏi, mặt đầy sự kháng cự.
Nàng gấp gáp kéo tay áo Vũ Văn Phong, tay khoa chân múa tay, tiên chỉ Vũ Văn Phong, chỉ chính , đó làm động tác nhai nuốt, cuối cùng nhíu khuôn mặt nhỏ , làm vẻ mặt đáng yêu chua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/chuong-364-mat-day-den-muc-khien-nguoi-ta-gian-soi.html.]
Vũ Văn Phong thủ thế và biểu cảm của chị gái, trong nháy mắt hiểu ý nàng.
Hắn hiếm hoi lộ một nụ cưng chiều, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng: “Biết . Là ăn ô mai chua, đúng ? Dùng ô mai chua để áp vị đắng của thuốc.”
Vũ Văn Nguyệt lập tức gật đầu mạnh, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Hắn đưa tay trong ngực, quả nhiên móc một gói nhỏ bọc bằng giấy dầu.
Hắn mở giấy dầu, để lộ bên trong là những quả ô mai chua ngọt còn dính lớp đường trắng.
“Đây,” Vũ Văn Phong đưa ô mai đến mặt Vũ Văn Nguyệt, vẻ mặt như thể đang chờ khen thưởng, , “Ta… nghĩ tới. Trên đường tới, tiện tay mua.”
Vũ Văn Nguyệt gói mơ chua , hốc mắt nàng bỗng chốc đỏ hoe. Nàng cầm một quả cho miệng, vị chua chát ngọt ngào quen thuộc tan chảy đầu lưỡi, lập tức làm dịu vị đắng của t.h.u.ố.c còn sót trong cổ họng.
Nàng nhớ hồi nhỏ, mỗi bệnh uống thuốc, luôn như làm trò ảo thuật, lấy vài quả mơ chua từ trong túi áo, dỗ dành nàng uống thuốc.
Đã nhiều năm trôi qua như , vẫn còn nhớ... nhớ thói quen nhỏ của nàng.
Nàng thể cất lời, chỉ thể sức gật đầu, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài, hòa cùng vị chua của quả mơ mà nuốt xuống.
Thẩm Đào Đào và Hạ Diệc Tâm một bên cảnh tượng mà trợn mắt há hốc mồm, hai vô thức trao đổi ánh mắt với .
Thẩm Đào Đào: Ngươi thấy ? Vừa chúng đ.á.n.h sống c.h.ế.t, gói mơ vẫn hề rơi .
Hạ Diệc Tâm nhướng mày đáp , quả thật... đáng nể gói mơ chua .
Cả hai đều cảm thấy nếu còn nán thêm nữa, e rằng sẽ cái ngọt ngào làm cho c.h.ế.t nghẹn.
Thẩm Đào Đào khẽ ho khan một tiếng, phá vỡ bầu khí cảm động đó, cất lời: "Cái ... tướng quân chăm sóc Vũ Văn cô nương, t.h.u.ố.c cũng uống, mơ cũng ăn, chắc hẳn là vô sự . Chúng xin phép quấy rầy tướng quân ôn chuyện nữa, xin cáo lui ."
Lúc bộ tâm trí Vũ Văn Phong đều dồn Vũ Văn Nguyệt, chỉ tùy tiện gật đầu một cái.
Thẩm Đào Đào và Hạ Diệc Tâm như đại xá, vội vàng rón rén lui khỏi quân trướng.
Vừa bước khỏi trướng, cơn gió lạnh đêm khuya thổi mặt, cả hai hẹn mà cùng hít sâu một .
Hạ Diệc Tâm hiếm khi tò mò về chuyện nam nữ, "Đào Đào, đây... là cái gọi là 'Thiết hán nhu tình' ( sắt dịu dàng) trong truyền thuyết ?"
Thẩm Đào Đào day day mi tâm, vẻ mặt chịu nổi: "Ta chỉ ngửi thấy mùi chua lè của tình ái... Mau , mau , nơi thể ở thêm nữa."
Hai lớn, ai về trướng nấy.
Thẩm Đào Đào trở quân trướng của , cơn buồn ngủ vốn trận kinh hãi tan biến còn chút dấu vết. Lòng nàng như một thứ gì đó lấp đầy, trống rỗng.
Nàng bực bội vén rèm trướng, bước ngoài, ngẩng đầu lên bầu trời đêm.
Một vầng trăng sáng ngời treo cao, ánh trăng thanh khiết rải khắp doanh trại, xung quanh tĩnh mịch, chỉ tiếng bước chân tuần đêm mơ hồ vọng từ xa.
Dưới ánh trăng, một bóng cao gầy chậm rãi tới, đó là Sở Hoài Cẩn, mới hồi phục vết thương vài phần. "Đào Đào." Hắn nhẹ giọng gọi, giọng vẫn ôn hòa như khi.
Thẩm Đào Đào thu hồi ánh mắt lên mặt trăng, , : "Hoài Cẩn , khuya thế , còn nghỉ ngơi?"
Sở Hoài Cẩn đến bên cạnh nàng, sóng vai cùng nàng, cũng ngẩng đầu vầng trăng, trầm mặc một lát, mới khẽ : "Thấy đèn trong trướng nàng còn sáng, nên ghé qua xem thử."
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt rơi khuôn mặt nghiêng gầy gò của Thẩm Đào Đào, khẽ nhíu mày: "Nàng gầy ."
Thẩm Đào Đào theo bản năng sờ lên má , bật : "Ở am ni ngày ngày thanh đạm, gầy cũng khó. cũng , đỡ cố ý giảm béo." Nàng cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng để lướt qua chuyện đó.