Tái Sinh Ở Biên Ải: Nàng Là Thần Tiên Sống - Chương 279: Đại nửa đêm xem chuột đen bị ma ám
Cập nhật lúc: 2025-11-30 22:11:02
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Màn đêm đen như mực, vạn vật đều yên tĩnh.
Cao Văn Uyên chắp tay lưng, bồn chồn trong phòng.
Tên thám t.ử phái dò la tin tức ở khu công xưởng trở về, đang quỳ rạp mặt đất, mang theo vài phần ý lập công, kể chi tiết việc “vô tình gặp gỡ” Thẩm Tiểu Xuyên như thế nào, dùng rượu ngon để làm quen, thăm dò những tình báo “tuyệt mật” về điểm nghẽn then chốt của Hỏa Pháo và địa điểm thể cất giấu, tất cả đều thêm mắm dặm muối kể một lượt.
“... Đại nhân! Tuyệt đối chân thật! Thẩm Tiểu Xuyên khi say thất ngôn, năng rành mạch rõ ràng. Hỏa Pháo quả thật khuyết điểm, cần gấp vật liệu đặc biệt, hơn nữa gần đây khả năng sẽ tiến hành thử nghiệm bí mật tại trường b.ắ.n cũ! Còn nữa, phòng thủ ở Hậu Sơn dường như là một khối sắt thép, qua lời lẽ của Thẩm Tiểu Xuyên lộ , hình như một con đường nhỏ khá kín đáo thể tiếp cận khu vực cốt lõi!” Tên thám t.ử cam đoan tổng kết.
Cao Văn Uyên xong, ánh mắt tinh quang bạo phát, nhưng y vẫn tin tưởng. Y vốn đa nghi, trầm ngâm : “Thẩm Tiểu Xuyên? Nhị ca của Thẩm Đào Đào? Người ... đáng tin ? Liệu đối phương cố ý tung màn khói mù?”
Tên thám t.ử vội vàng biện giải: “Đại nhân minh xét, thuộc hạ cẩn thận quan sát, Thẩm Tiểu Xuyên tính cách thô kệch, tham chén rượu ngon, khi say năng nhiều, giống giả vờ. Hơn nữa, những chi tiết , ví dụ như nguy cơ nòng pháo nổ tung đều hợp tình hợp lý, giống như bịa đặt. Quan trọng hơn, khi nhắc đến con đường nhỏ phía núi, ánh mắt lóe lên, rõ ràng là thất ngôn do say, đó còn cố gắng che đậy, càng chứng tỏ sự thật.”
Cao Văn Uyên nheo mắt , cân nhắc lợi hại.
Sức hấp dẫn của Hỏa Pháo trong Quân Thành quá lớn. Dù chỉ một tia khả năng, y cũng xác minh. Thà g.i.ế.c lầm, thể bỏ sót.
Y đột nhiên , lệnh cho Cao Diêm, kẻ đang thẳng như cái bóng trong góc phòng: “Cao Diêm, ngươi đích dẫn một đội tinh nhuệ, cứ theo con đường nhỏ , thăm dò kỹ Hậu Sơn. Mục tiêu rõ ràng, nhắm thẳng bãi thử Hỏa Pháo, làm rõ hư thực, nếu cơ hội... bất chấp giá, đoạt lấy mẫu vật hoặc bản vẽ!”
Trong mắt y lóe lên một tia độc địa: “Nhớ kỹ! Nếu gặp cản trở, g.i.ế.c tha! hành động hết sức kín đáo, đến mức bất đắc dĩ, để lộ phận!”
“Tuân lệnh!” Cao Diêm chút biểu cảm lĩnh mệnh, chọn .
Hắn chọn bốn hảo thủ giỏi nhất về tiềm hành đêm và phá giải cơ quan, cùng với tên thám t.ử chịu trách nhiệm dẫn đường và nhận diện, cả nhóm hòa màn đêm u ám như những bóng ma, thẳng tiến tới Hậu Sơn.
Tuy nhiên, bọn họ mơ cũng ngờ tới, ngay từ lúc tên thám t.ử nhận lấy bầu rượu “Lê Hoa Xuân” , nhất cử nhất động của bọn họ, sự kiểm soát của Thẩm Đào Đào.
Lúc , tại nơi cao nhất của Hậu Sơn, trong một hang đá tự nhiên ẩn giữa những tảng đá lởm chởm kỳ dị, là một cảnh tượng khác.
Nơi đây ấm áp khô ráo, trải đầy cỏ khô dày và da thú mềm mại, khí tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng của thảo d.ư.ợ.c cùng mùi thơm hấp dẫn của gan gà nướng.
Đây chính là nhà của ổ Hồ Ly đỏ Quân Thành coi là “điềm lành”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/chuong-279-dai-nua-dem-xem-chuot-den-bi-ma-am.html.]
Thẩm Đào Đào và Vạn Hạnh Nhi đang cạnh tấm da hổ trắng, chút giữ hình tượng, nhàn nhã gặm cánh gà nướng thơm lừng béo ngậy, ... thông qua một chiếc “Thiên Lý Kính” say sưa “thưởng thức” vở kịch đang diễn chân núi.
“Chậc chậc, ngươi xem kẻ dẫn đầu , tên trốn nhanh nhất trong bóng đen, trông chẳng khác nào một con chuột nhắt đen lớn?” Thẩm Đào Đào c.ắ.n một miếng cánh gà, lẩm bẩm chỉ kính viễn vọng, nơi vài đốm sáng màu xanh huỳnh quang đang nhanh chóng di chuyển trong rừng núi, giọng điệu thoải mái như đang xem kịch bóng.
Thì , khi Thẩm Tiểu Xuyên đưa bầu rượu cho tên thám tử, đầu ngón tay dính đầy “Huỳnh Quang Truy Hồn Phấn” đặc chế của Chu Oánh.
Thứ bột màu mùi, độ dính cực cao, một khi dính thì khó lòng rửa sạch trong vài ngày, và khi qua chiếc kính viễn vọng đặc biệt của Thẩm Đào Đào, nó sẽ hiện màu xanh huỳnh quang nổi bật.
Tên thám t.ử tiếp xúc với Cao Diêm và những khác, bột phấn tự nhiên truyền sang, khiến sáu tên hành động trong đêm , trong mắt Thẩm Đào Đào, chẳng khác nào những con đom đóm trong đêm đen, chỗ ẩn .
Vạn Hạnh Nhi ghé sát qua một , phì , cầm một miếng gan gà nướng vặn tới bên miệng một con Hồ Ly đỏ nhỏ bé, lông lá đang cọ chân nàng. Con hồ ly nhỏ lập tức dùng hai chân ôm lấy, nghiêng đầu cẩn thận gặm, phát tiếng kêu “ù ù” thỏa mãn.
Vạn Hạnh Nhi sờ sờ bộ lông mềm mượt của tiểu hồ ly, : “Ngươi đó, miệng lưỡi sắc sảo. miêu tả cũng khá chính xác. Nhìn lộ tuyến , quả nhiên là hướng về khu vực bảo bối của Hứa đại ca . Kế sách ‘mời quân rọ’ của Tống quả thật là tuyệt vời.”
Thẩm Đào Đào buông Thiên Lý Kính xuống, thở dài, cũng cầm một miếng gan gà, định đút cho một con cáo con đang ngước mắt nàng đầy thèm thuồng, thì Vạn Hạnh Nhi đưa tay ngăn .
“Ai nha, ngươi đừng cho ăn nữa!” Vạn Hạnh Nhi trách mắng vỗ nhẹ tay nàng, “Đây là miếng thứ mấy ? Ngươi coi chúng là heo ? Cứ cho ăn tiếp, mấy tiểu gia hỏa nửa đêm sẽ no đến mức chạy vòng quanh núi mất. Lục phu nhân dặn, tuy chúng thông linh tính, nhưng dày non nớt, ăn ít nhưng nhiều bữa!” Vừa , nàng tiện tay nhét nửa miếng gan gà còn miệng con hồ ly lớn nhất, một lọn lông bạc trán, con hồ ly duyên dáng ngậm lấy, khẽ cọ cọ mu bàn tay Vạn Hạnh Nhi, tỏ ý cảm ơn.
Thẩm Đào Đào lúng túng rút tay về, lầm bầm: “Hạnh Nhi tỷ, tỷ đúng là thiên vị. Rõ ràng là thường xuyên tới đưa đồ ăn, mà chúng thiết với tỷ hơn!” Giọng mang theo chút hờn dỗi kiểu tiểu cô nương.
Vạn Hạnh Nhi đắc ý ngẩng cằm, đôi mắt hạnh ngập tràn ý : “Chuyện ngươi hiểu ? Nó về chữ ‘Duyên’ đó. Ngươi đối với chúng, trong lòng chúng rõ. giống như , mưa dầm thấm lâu, thỉnh thoảng đến thăm, bầu bạn với chúng, vuốt ve bộ lông của chúng, chúng tự nhiên sẽ cảm thấy cận hơn!” Nàng xong, nhẹ nhàng gãi gãi cằm con hồ ly , nó thoải mái nhắm mắt .
Thẩm Đào Đào động tác thuần thục của nàng, trong lòng khẽ động, đột nhiên hỏi: “Hạnh Nhi tỷ, tỷ xem... chiêu của chúng , liệu thành công ? Lão hồ ly Cao Văn Uyên , tin trò ‘quỷ thần’ ? Lỡ như tức giận, trực tiếp xé rách mặt thì ?”
Vạn Hạnh Nhi đầu , thấy nỗi lo lắng trong mắt Thẩm Đào Đào, nàng thu vẻ đùa cợt, nghiêm túc : “Đào Đào, yên tâm. Tống Trạng Nguyên là nào? Một khi định kế sách , tất nhiên là tính toán thấu đáo bản tính của Cao Văn Uyên. Người như Cao Văn Uyên, địa vị cao quyền trọng, đa nghi, cực kỳ quý mạng, cũng cực kỳ tin câu ‘thà tin là , tin là ’. Những kẻ phái tới đều là tinh nhuệ, nếu tất cả bọn họ đều một mực khẳng định rằng ma ám, gặp chuyện kỳ quái thể lý giải, e là tin cũng ! Cho dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ, cũng tuyệt đối dám tùy tiện phái tới chịu c.h.ế.t nữa. Đây gọi là... công tâm vi thượng!”
Nàng dừng một chút, khóe miệng cong lên một nụ xảo quyệt: “Hơn nữa, ‘món đãi ngộ’ mà chúng chuẩn , đơn giản chỉ là trò giả thần giả quỷ. Thuốc của Chu Oánh tỷ, khẩu kỹ của A Li, những món đồ nhỏ thể phun lửa nhả khói trong xưởng của Hứa đại ca, thêm môi trường tự nhiên của Hậu Sơn và mấy con ‘Linh Hồ’ thật sự ... từng lớp chồng chất, thật giả khó phân biệt, bảo đảm khiến bọn chúng cả đời khó quên! Không g.i.ế.c của Binh bộ , thì cũng dọa c.h.ế.t khiếp! Khiến , Quân Thành là nơi đến thì đến, dò xét thì dò xét!”
Nghe lời Vạn Hạnh Nhi , Thẩm Đào Đào trong lòng yên tâm, nàng cầm Thiên Lý Kính lên, về phía núi.
Chỉ thấy mấy đốm xanh huỳnh quang gần khu vực cố ý bố trí thành “bãi thử nghiệm bỏ hoang”. Nàng hít sâu một , khẽ : “Hảo hí... bắt đầu !”