Tái Sinh Ở Biên Ải: Nàng Là Thần Tiên Sống - Chương 174: Đây Là Ngay Cả Sĩ Diện Cũng Không Cần Nữa

Cập nhật lúc: 2025-11-30 22:00:47
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Sâm rạng rỡ như hoa, thúc ngựa chậm rãi đến gần, như thể thật sự sắp nhào vòng tay của Đốt Tất. Ngay khoảnh khắc ngựa của sắp lướt qua Nam Vũ.

Nụ yêu mị nhập cốt mặt Hứa Sâm lập tức biến mất, đó là sự lạnh lùng và tàn nhẫn.

Hắn mạnh mẽ nhổ toẹt một bãi nước bọt về phía Đốt Tất, quát lớn: “Đi c.h.ế.t , đồ ch.ó rợ Di Nhung!”

Đồng thời, trong tay như ảo thuật xuất hiện một khối sắt gắn cán gỗ nhỏ. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất kéo dây ngòi, ném mạnh về phía Đốt Tất và những binh bên cạnh .

Còn bản thì đột ngột nhảy khỏi lưng ngựa, bổ nhào về phía Nam Vũ, dùng che chắn nàng cơ thể.

“Xì...” Dây ngòi cháy cực nhanh.

Đốt Tất và binh của kịp phản ứng, trơ mắt khối sắt đang bốc khói rơi xuống giữa đàn ngựa.

“Ầm!”

Một tiếng nổ dữ dội vang lên ở cự ly cực gần, những mảnh sắt và sóng xung kích tàn nhẫn quét qua Đốt Tất và đội vệ của .

“A!” Trong tiếng kêu thét t.h.ả.m thiết, và ngựa đều tan nát.

Đốt Tất sức nổ hất tung, một chân từ đầu gối trở xuống nổ đứt lìa, m.á.u tươi phun như suối, ngã vật xuống đất, gào thét như heo chọc tiết.

Vài tên binh quanh thậm chí nổ c.h.ế.t, nổ què tại chỗ.

Tạ Vân Cảnh và Thẩm Đào Đào dẫn đại đội kịp thời đuổi tới, nhanh chóng kiểm soát tình hình, c.h.é.m g.i.ế.c sạch sẽ lính Di Nhung còn sót .

“Mau! Cứu !” Thẩm Đào Đào nhảy xuống ngựa, lao về phía Hứa Sâm đang úp Nam Vũ.

Hứa Sâm chấn động bởi luồng khí tức từ vụ nổ khiến khí huyết cuộn trào, lưng nóng rát đau đớn, nhưng may mắn ngựa chắn đỡ phần lớn xung lực. Chàng lắc đầu, cố gắng bò dậy, kiểm tra Nam Vũ . Nam Vũ hôn mê, song vẫn còn thở.

“Mau! Đưa về. Bảo Lục phu nhân cứu chữa.” Tạ Vân Cảnh hạ lệnh, ánh mắt lướt qua A Sử Na Đột Tí đang rên rỉ t.h.ả.m thiết đất, ánh lạnh lẽo, “Mang theo, đừng để c.h.ế.t.”

Bệnh xá Quân Thành tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng và hương d.ư.ợ.c thảo cay nồng, nhưng trong sự bận rộn toát lên một trật tự khiến an tâm.

Khi Thẩm Đào Đào đưa Nam Vũ đang hôn mê và Hứa Sâm trở về, Lục Thái Y và Lục phu nhân chỉ huy nhân lực tất bật làm việc tại phòng cấp cứu.

Những thương ở bãi đất hoang khiêng lên các bàn gỗ trải khăn trắng, luộc khử trùng. Kéo cắt những chiếc áo nhuốm máu, lộ những vết thương nham hiểm.

“Xương bả vai vỡ vụn, miệng vết thương ô nhiễm nặng. Chuẩn rửa vết thương, chuẩn chỉ ruột cừu, t.h.u.ố.c thang giảm đau chuẩn sẵn.” Giọng Lục Thái Y trầm , lưỡi d.a.o bạc trong tay nhanh chóng, vững vàng và chuẩn xác, xử lý vết thương do đao c.h.é.m sâu đến tận xương của thương binh.

Sau khi xử lý xong, giao cho chuyên trách khiêng đến khu nội trú.

Lục Thái Y xong việc liền vội vã đến xem Nam Vũ. Sau khi chẩn mạch, y đó là do chấn động đầu mà ngất , cần chờ tỉnh quan sát thêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/chuong-174-day-la-ngay-ca-si-dien-cung-khong-can-nua.html.]

Lục phu nhân ở bên đích chạy tới kiểm tra tình trạng của Hứa Sâm. Vết bỏng lưng m.á.u thịt lẫn lộn, “Ngoại thương dễ xử lý, chỉ cần đắp t.h.u.ố.c tĩnh dưỡng là . …”

Nàng đặt đầu ngón tay lên cổ tay Hứa Sâm, cảm nhận mạch đập yếu ớt nhưng rối loạn, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt của , “Loại độc trong cơ thể chấn động kịch liệt dẫn động, phản phệ càng thêm hung hãn…”

Hứa Sâm tựa bàn xử lý tạm bợ, nở một nụ bất cần, giọng mang theo chút yếu ớt: “Vô phương… Mệnh cứng lắm… c.h.ế.t …” Ánh mắt vô thức lướt về phía cửa, lo lắng con Đậu thị tin mà vội vàng chạy đến.

Dưới sự kiên quyết của Lục phu nhân, Hứa Sâm và Nam Vũ sắp xếp nhập viện.

Trong hầm tối.

Sương nước ngưng tụ bức tường đá ẩm ướt, phản chiếu khuôn mặt A Sử Na Đột Tí đang vặn vẹo vì đau đớn. Vết thương ở chân gãy của Lục Thái Y tỉ mỉ làm sạch, đắp loại kim sang d.ư.ợ.c nhất, băng bó cẩn thận.

nỗi đau thể xác còn bằng sự sỉ nhục của một kẻ thất bại đang làm điên cuồng. Hắn tựa bức tường đá lạnh lẽo, ánh mắt oán độc chằm chằm Tạ Vân Cảnh và Thẩm Đào Đào đang bước , gào thét khàn khàn: “Kẻ họ Tạ , nếu thức thời thì lập tức thả Bổn vương t.ử . Rồi dâng tên yêu nhân lên để tạ tội, nếu , đợi đại quân Vương san bằng Ninh Cổ Tháp, định sẽ băm vằm các ngươi thành vạn đoạn, ch.ó gà còn!”

Tạ Vân Cảnh chắp tay lưng thẳng, trường bào huyền sắc ánh sáng lờ mờ như hòa đêm tối.

Ánh mắt lạnh lùng của như mũi băng nhọn, đ.â.m thẳng Đột Tí: “Thả ngươi ư?” Khóe môi cong lên một độ cong cực lạnh, mang theo sự châm chọc thấu thứ, “Vương ngươi, liệu sẽ tha cho Ninh Cổ Tháp?”

Đột Tí hỏi một câu nghẹn , yết hầu chuyển động, nhưng thốt một chữ.

Hắn thừa , chuyện đó là thể.

Tạ Vân Cảnh tiến thêm một bước, cảm giác áp bức vô hình khiến Đột Tí nghẹt thở: “Nói! Vì cố chấp đồ thành? Ninh Cổ Tháp chẳng qua là một thành hoang biên thùy, giá trị chiến lược đối với thảo nguyên. Đồ thành, chỉ vì hả giận? Hay là… mưu đồ khác?”

Ánh mắt Đột Tí lóe lên, c.ắ.n chặt răng, chống cự đến cùng.

Thẩm Đào Đào bên cạnh thấy , đột ngột rút chủy thủ bên hông, “xoẹt” một tiếng cắm thẳng xuống nền đá mặt Đột Tí, tia lửa b.ắ.n tung tóe.

Toàn nàng tỏa sát khí lạnh lẽo: “A Sử Na Đột Tí, ngươi nghĩ mở lời là sẽ yên ? Ngươi xem đây là nơi nào! Nếu ngươi c.h.ế.t, lập tức xé miếng vải băng bó , để ngươi chảy hết giọt m.á.u cuối cùng mà c.h.ế.t. Vương ngươi còn kịp đến cứu, chính ngươi xuống gặp Diêm Vương !”

Đột Tí ánh sáng lạnh lẽo từ chủy thủ dọa cho rùng , đôi mắt bốc cháy lửa giận của Thẩm Đào Đào, hô lên một cách hung hăng nhưng thiếu tự tin: “Ngươi… các ngươi dám! Vương sẽ tha cho các ngươi ! Hắn… đúng là đồ thành! … nhưng là vì .” Trong lúc hoảng loạn, những lời nên buột miệng thốt .

“Không vì ngươi?” Ánh mắt Tạ Vân Cảnh sắc bén như dao, dường như lăng trì từng mảnh, “Vậy là vì ai?”

“Là… là vì một vị đại quý nhân ở Trung Nguyên các ngươi.” Đột Tí ánh mắt đó thấu, tâm lý phòng tuyến sụp đổ, dứt khoát buông xuôi mà hét lên, “Vị quý nhân hứa với Vương , chỉ cần… chỉ cần chúng chiếm Ninh Cổ Tháp, đồ thành treo đầu lên thành cho gió hong khô, hơn nữa còn tuyên bố sẽ sát nhập kinh thành…”

Hắn thở dốc, trong mắt hiện lên một niềm khoái cảm vặn vẹo, như kéo tất cả cùng xuống địa ngục: “Vị quý nhân … đợi t.h.ả.m án Ninh Cổ Tháp lan truyền khắp thiên hạ, dân oán sôi sục. Khi , sẽ thuận lý thành chương mà ‘nhận mệnh trong lúc nguy nan’, điều động đại quân ‘tiêu diệt’ chúng . Đến lúc đó, dùng chiến công và sự phẫn nộ của dân chúng để mở đường, bước lên kim tòa rực rỡ của các ngươi. Đổi sẽ cắt nhượng Bắc cảnh… mười thành trì giàu … cho Vương .”

“Cái gì?” Thẩm Đào Đào như sét đánh, lùi một bước, mặt đầy vẻ khó tin. Giọng nàng run rẩy, “Chỉ… chỉ vì… cái ngôi vị Hoàng đế ch.ó má , dám… cấu kết Địch Nhung? Tàn sát bách tính sự cai trị của , còn cắt nhượng đất đai!”

Giọng nàng đột nhiên cao vút, mang theo sự bi phẫn đến cực điểm, vang vọng trong hầm tối:

“Chẳng! Thấy! Nhục! Nhã! Sao!”

Loading...