"Không cần em cũng đáng tin cậy." Tô Khê lời từ tận đáy lòng, "Mạc Mạc nhà em, là sự tồn tại khiến em an tâm nhất thế giới ."
Lực ôm của Tịch Mạc siết chặt hơn một chút.
Trong lòng thầm tNhan Hy, cả đời sẽ để Tô Khê gặp bất kỳ chuyện tăm tối nào nữa.
"Mạc Mạc." Tô Khê đột nhiên tò mò một chuyện.
Tịch Mạc nới lỏng một chút, xuống bên cạnh cô đối mặt với cô "Ừm?"
"Em hỏi một chuyện." Tô Khê đảo mắt.
Tịch Mạc "Em ."
"Nếu đó là video giả, mà là họ thật sự cưỡng bức em, ghét bỏ em ?" Tô Khê hỏi nghiêm túc, nhưng trong lòng cô chuyện của đứa trẻ.
Tịch Mạc trả lời nhanh "Không."
"Thật ?"
"Ừm."
" một đàn ông đều cái đó ?"
"Anh chỉ sẽ thương em, chăm sóc em thật ." Tịch Mạc ôm vai cô, để cô tình cảm của dành cho cô, "Dùng tình yêu của để xóa những vết sẹo và nỗi đau trong lòng em."
Tô Khê mỉm hôn lên má .
Cô , Mạc Mạc của cô là nhất thế giới .
"Tô Khê." Tịch Mạc gọi tên cô, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết, "Hãy nhớ lời , dù chuyện gì xảy , vẫn là Mạc Mạc của em."
"Được!" Tô Khê vui vẻ .
Thứ thể chữa lành vết thương, là tình yêu chân thành.
Đêm hôm đó.
Tịch Mạc ôm Tô Khê ngủ.
Có lẽ là vì những chuyện chôn vùi từ lâu, hoặc lẽ là sự ấm áp mà Tịch Mạc mang , đầu óc cô chút hưng phấn ngủ .
Đến nỗi lúc một hai giờ sáng, cô trở đối mặt với Tịch Mạc.
Mượn ánh sáng yếu ớt khuôn mặt trai của , cô kìm đưa tay chạm mặt .
Tịch Mạc nhận hành động của cô thì mơ màng mở mắt "Sao ?"
"Không ngủ ." Tô Khê thành thật trả lời.
Tịch Mạc kéo cô lòng.
Vô thức nghĩ rằng khi cô chuyện quá khứ với ban ngày, cô lo lắng khi ngủ sẽ gặp ác mộng.
"Nhắm mắt và ngủ ngon ." Anh nhẹ nhàng , vì tỉnh ngủ nên giọng trầm khàn , "Anh sẽ luôn ở đây, rời xa em nửa bước."
"Em sợ gặp ác mộng." Tô Khê đoán suy nghĩ của qua lời của , "Em vui quá ngủ ."
Tịch Mạc "?"
Vui?
Tô Khê từ từ luồn tay áo "Thì... giấc mơ thành hiện thực hiểu ?"
"Hiểu." Tịch Mạc .
"Cái của khác với cái của em." Tô Khê đang về chuyện báo ân, "Cái của em giống như một đứa trẻ nhận viên kẹo mơ ước, trong thế giới lớn em thầm yêu , cũng thích em."
"Anh hiểu." Tịch Mạc nhấn mạnh một nữa, "Giống như nhận bảo vật quý giá nhất thế gian, chia sẻ với ai khác."
Tô Khê khựng một chút, rõ ràng ngờ câu .
Tịch Mạc hỏi " ?"
"Không đúng." Tô Khê tính cách khác , nên chuyện cũng chút khác biệt, "Là nhận bảo vật mơ ước, hận thể tuyên bố với cả thế giới rằng nó chỉ thuộc về em."
Tịch Mạc khóe môi cong, kéo cô lòng, trao cho cô tất cả sự ấm áp.
Tô Khê lúc tỉnh táo, một vài suy nghĩ nhỏ cũng nảy "Mạc Mạc."
"Ừm?"
"Anh chuẩn sẵn sàng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-than-phan-cua-phu-nhan-bi-lo-nhan-hy-nhiep-ngon-tham/chuong-640-chua-lanh-vet-thuong-la-tinh-yeu.html.]
"Cái gì?"
"Chuẩn cho đầu tiên." Tô Khê chớp mắt , mang theo một chút mong đợi, "Trước đây em nếu sẵn sàng, em sẽ ép ."
Tịch Mạc "..."
Lời , nên là ?
Tô Khê hỏi "Anh tìm hiểu hướng dẫn ?"
"Tìm ." Tịch Mạc câu với giọng trầm khàn pha chút lạnh lùng, thế nào cũng thấy quyến rũ.
"Anh tìm hiểu thế nào?" Tô Khê chút tò mò, dù Tịch Mạc cho cảm giác như vướng bụi trần, "Xem phim gì đó truyện tranh gì?"
"Trên mạng nhiều bài đăng cầu cứu như , kỹ những câu trả lời nhiều thích của những đứa trẻ đó." Tịch Mạc tìm hiểu kỹ lưỡng, Tô Khê trải nghiệm .
Tô Khê chớp mắt một cái "Sao đó là trẻ con."
"Loại trừ đàn ông." Tịch Mạc trả lời.
Tô Khê khựng .
Vừa định nhảm gì , thì cô hiểu ý là gì.
"Vậy ?" Cô hỏi với một chút mong đợi.
Đã hai mươi tám tuổi !
Thậm chí còn kinh nghiệm.
Cô vẫn thử.
"Chắc là ." Tịch Mạc cũng chắc chắn lắm, chuyện cũng từng trải qua, " cũng thể lắm, đợi đến đêm tân hôn em sẽ ."
"Không thể bây giờ ?" Tô Khê với một chút mong đợi.
Tịch Mạc cứng đờ, ánh mắt của cô đến cứng họng.
Anh và Tô Khê giống , từ khi sinh đến giờ từng kinh nghiệm.
Trước đây sống thanh tịnh, nhưng tại , khi ôm Tô Khê ngủ liên tục mấy đêm, một ham dường như nhiều hơn nhiều.
"Ngủ ." Anh khàn giọng ôm cô.
Tô Khê lật sấp , thẳng thừng, mang theo vẻ ranh mãnh "Em thử khi kết hôn,""""Nếu thì em suy nghĩ ."
Tịch Mạc "..."
Tịch Mạc ngoan đến mức chút "Em bình thường mà."
"Ai ." Tô Khê cố ý, chạm dái tai , "Chuyện chỉ thử mới ."
"Em thử thế nào?" Tịch Mạc hỏi.
"Cứ làm theo các bước bình thường là ." Tô Khê thấy phản ứng của , mím môi đỏ hỏi, "Thế nào?"
"Ngày mai em còn thử váy cưới." Tai Tịch Mạc đỏ, vì đèn yếu nên rõ, "Nếu làm theo các bước bình thường thì ngày mai em thể sẽ để dấu vết."
Má Tô Khê nóng.
Không hiểu nổi.
Tịch Mạc làm thể dùng giọng điệu lạnh lùng để những lời ám đến thế?
"Ngủ ." Tịch Mạc cô mệt, dù cũng hiểu rõ năng lực của một chút, "Cũng còn sớm nữa."
Nói cách khác.
Nếu em sáng mai dậy nổi thì cứ tiếp tục.
Tô Khê há miệng, cuối cùng vẫn lời .
Sau khi hôn lên môi một cái, cô liền rời khỏi , ngoan ngoãn trong vòng tay ngủ.
Vì hành động của cô và lý do đó, Tịch Mạc mất một lúc lâu mới bình tĩnh .
Lo lắng lát nữa ngủ chuyện với , cứ giữ tỉnh táo cho đến khi thấy tiếng thở đều đều của Tô Khê ngủ say, mới ôm cô yên tâm ngủ .
Đêm đó.
Cả hai đều ngủ ngon.
Sáng hôm , Tịch Mạc dậy sớm chuẩn bữa sáng cho cả hai, khi ăn xong thì cùng Tô Khê thử váy cưới.