Một cái bế công chúa hảo — Lục Vãn yên vị trong vòng tay của Hoắc Minh Kiêu.
Có lẽ do đổi tư thế, Lục Vãn đánh thức.
Có lẽ là vì ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nên phản ứng của cô cũng quá mạnh.
Vốn dĩ phản xạ của cô nhanh, nhưng Hoắc Minh Kiêu nhiều tiếp cận, khiến cô gần như “miễn dịch” .
“Anh... làm gì ...”
Giọng cô mềm nhũn, đầy vẻ mệt mỏi.
“Ngủ ngoài thoải mái, đưa em phòng nghỉ ngủ.”
“Ừm...”
Thực Lục Vãn cũng chẳng rõ Hoắc Minh Kiêu gì, vì cô quá buồn ngủ.
Hơi thở của cô đều đặn cho đến khi Hoắc Minh Kiêu nhẹ nhàng đặt lên giường trong phòng nghỉ, kéo chăn đắp cho cô.
Để cô ngủ ngon hơn, Hoắc Minh Kiêu làm phiền thêm.
Anh còn tắt luôn đèn trong phòng, hy vọng cô sẽ nghỉ ngơi thật .
Hoắc Minh Kiêu rời — ngay cạnh giường, nắm lấy tay cô, buông chút nào.
…
Sáng hôm , khi Lục Vãn tỉnh dậy, phát hiện đang giường trong phòng nghỉ. Cô nhớ , hình như tối qua là Hoắc Minh Kiêu bế .
giờ ở đây, chắc đang ở chỗ Tiểu Bảo.
Lục Vãn rửa mặt sơ qua, tiếp tục công việc dở dang tối qua.
Quả nhiên, chẳng bao lâu , Hoắc Minh Kiêu mang bữa sáng đến.
“Vãn Vãn, ăn chút gì .”
Lục Vãn cũng khách sáo, cầm lấy một chiếc sandwich ăn tiếp tục làm việc.
“Em ăn từ từ thôi, vội mà.”
Hoắc Minh Kiêu Lục Vãn bận rộn, trong lòng giúp cô chút gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-805-tieu-bao-ra-tay.html.]
những việc làm, nên chẳng giúp gì.
Lục Vãn điều chế xong hết các loại thuốc, cho mang đến nơi cần.
Chỉ là việc giao thuốc, cần gặp trực tiếp — việc đơn giản hơn nhiều.
Cô thời gian tự , nên gọi hỗ trợ làm việc vặt.
Buổi sáng, Phó Niên đến văn phòng của Lục Vãn:
“Sư phụ, gọi con?”
“Những thuốc , giúp mang đến đúng địa chỉ. Nhớ đừng để ai phát hiện phận. Hoặc là né camera để thuốc ai , hoặc là giả làm shipper, làm vườn… Dù thế nào cũng để phát hiện.”
Lục Vãn giao bộ thuốc điều chế cho Phó Niên, cô tin tưởng học trò nhỏ .
“Dạ, thành vấn đề.” Phó Niên sảng khoái nhận lời. Việc với chỉ là chuyện nhỏ.
Phó Niên lời, hơn nữa còn thật lòng kính trọng Lục Vãn, sẵn sàng theo cô làm việc.
Lục Vãn tin rằng mỗi đều giám sát — cô đang cược rằng đủ nhân lực để theo dõi tất cả.
Phó Niên làm nhiệm vụ, còn Lục Vãn thì đến thăm cô bé tai nạn xe.
Tâm trạng cô bé vẫn bất , cứ mãi — điều ảnh hưởng đến quá trình hồi phục.
Vì , Lục Vãn chỉ thể nhờ Tiểu Bảo giúp đỡ. Tiểu Bảo đồng ý ngay lập tức.
“Cứ giao cho Tiểu Bảo!” — bé vỗ n.g.ự.c cam kết.
Sau đó, Tiểu Bảo cầm theo kẹo phòng:
“Chị ơi, chị ăn kẹo nhé?”
Thấy bé nhỏ như , cô bé cũng ngại dám làm loạn nữa:
“Cảm ơn em, chị ăn , em ăn .”
“Chị ăn mà, chị buồn quá chừng luôn, trong lòng chắc là đắng lắm. Ăn chút kẹo ngọt thì sẽ thấy đắng nữa. Tiểu Bảo cũng á, em ba , mỗi buồn, mỗi nhớ ba , em đều ăn kẹo. Như sẽ dễ chịu hơn.”
Cô bé Tiểu Bảo:
“Em cũng ba ?”