Ánh mắt của Trang Nguyệt tràn đầy sợ hãi, cô hét lớn:
“Không ! Không g.i.ế.c ! Không !”
“Nếu tìm thì tìm khác! Đừng tìm !”
Ngoài cô bé , cô còn cảm giác hoa mắt, như thể thấy cả đôi vợ chồng bê bết máu, thậm chí tròng mắt còn rơi , rõ ràng chết.
Hai họ đang tiến gần, miệng cô trả mạng.
“Cút ! Tất cả cút hết! Cứu với! Có ma! Có ma!”
Xung quanh rõ ràng chẳng gì, nhưng trong lòng Trang Nguyệt đầy “ma quỷ”, càng nghĩ càng sợ.
Cứ thế, cô tự dọa đến mức ngất xỉu.
Lục Vãn từ xe bước xuống, cùng Hoắc Minh Kiêu lên lầu.
Cô thấy căn phòng lầu ngổn ngang hỗn loạn, còn Trang Nguyệt bất tỉnh sàn.
Có vẻ cô lên cơn điên, đập phá nhiều thứ.
Người hàng xóm khi nãy lén đến gần, giọng mang theo vẻ sợ hãi:
“Các mau xem thử , cô ma ám ? Tự đập đồ thì thôi, còn la hét ma g.i.ế.c cô nữa.”
“Được , chúng .” — Lục Vãn đáp.
Cô xuống, kiểm tra tình trạng của Trang Nguyệt. Có vẻ cô chỉ dọa ngất, thương tích gì khác.
Thứ video mà Lục Vãn gửi cho Trang Nguyệt chỉ là đoạn giám sát ở phòng ICU của bệnh viện, chỉ là vì trong lòng cô vốn chịu áp lực nên mới sợ hãi đến mức .
Lục Vãn với Hoắc Minh Kiêu:
“Đưa cô đến bệnh viện .”
Dù thế nào cũng để Trang Nguyệt đích gặp cô bé , ít nhất cũng nên thể hiện chút hối .
Hoắc Minh Kiêu bế xuống lầu, cùng Lục Vãn đưa đến bệnh viện.
Trang Nguyệt vẫn tỉnh, nhưng đưa đến nơi.
Lúc trời khuya, gần hai giờ sáng — đến giờ nghỉ ngơi .
Hoắc Minh Kiêu :
“Đợi đến lúc cô tỉnh thì chắc cũng là ngày mai. Hay là em về nghỉ , ở đây trông.”
“Không cần, về nhà phiền phức, em ngủ luôn ở bệnh viện, phòng nghỉ riêng mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-779-len-day-ngu-cung.html.]
“Thế còn ?” — Hoắc Minh Kiêu chỉ .
“Anh á?” — Lục Vãn liếc một cái — “Anh về nhà chứ . Nhà rộng thế cơ mà.”
“Không , ở cùng em!” — Anh kiên quyết, nhất định chịu .
Lục Vãn :
“Phòng nghỉ của em là giường đơn, đủ chỗ cho .”
“Không , ngủ đất!”
Lục Vãn: “…”
Thế là Hoắc Minh Kiêu cứ thế mặt dày, chen lên giường của cô.
Tuy là giường đơn, nhưng thực cũng lớn hơn giường đơn một chút.
Ban đầu Lục Vãn định để ngủ đất, nhưng trời chuyển lạnh, lỡ như ngủ đất mà cảm lạnh thì phiền.
Hơn nữa, Hoắc Minh Kiêu còn khẽ ho vài tiếng, vẻ .
Lục Vãn nhịn , :
“Hoắc Minh Kiêu.”
“Hửm?” — Quả nhiên, vẫn ngủ.
“Lên đây.”
“Rõ!” — Hoắc Minh Kiêu lập tức trèo lên giường, như thể chờ khoảnh khắc từ lâu.
Anh đưa tay định ôm Lục Vãn thì cô :
“Anh cần tay nữa ?”
Hoắc Minh Kiêu: “…”
“Em chỉ bảo lên giường ngủ, nghĩa là động tay động chân. Ngủ . Không ngủ thì xuống!”
“Không xuống. Ngủ thôi nào, Vãn Vãn.”
Lục Vãn lúc cũng buồn ngủ, chẳng mấy chốc liền chìm giấc mơ.
Còn Hoắc Minh Kiêu vẫn ngủ, đợi cô ngủ say mới nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy cô. Lòng bàn tay đặt lên bụng cô, cảm giác như em bé bên trong khẽ động đậy.
Hoắc Minh Kiêu cảm thấy vô cùng hạnh phúc — đây chính là con của !
Không em bé cảm nhận sự hiện diện của ba , bởi vì luôn ở bên cạnh bảo vệ cả lẫn con.