— “Vậy cô gọi cảnh sát , xem cảnh sát bắt bắt cô.”
Ánh mắt Lục Vãn lạnh đến đáng sợ, cô chằm chằm Trang Nguyệt :
— “Vụ tai nạn hôm nay, chắc chắn liên quan đến cô đúng ?”
— “Cô thật là bậy!” — Trang Nguyệt phủ nhận ngay.
Đó là do phụ nữ làm, chẳng liên quan gì tới cô .
— “Cô mạo danh Night chẳng lẽ mục đích ? Trang Nguyệt, cô thể lừa khác nhưng lừa nổi chính ? Sau lưng cô rốt cuộc là ai? Hôm nay đến đây, cô , bảo đảm an cho cô.”
Lục Vãn chắc lưng Trang Nguyệt còn kẻ khác, cô chỉ hy vọng cô đó.
Trang Nguyệt mím môi, tuyệt đối dám mạo hiểm.
Người phụ nữ giống hệt Lục Vãn tàn nhẫn vô cùng, g.i.ế.c một câu là tay ngay. Cô thể để bản rơi nguy hiểm, cô chết.
Còn cái gọi là bảo đảm của Lục Vãn… cô dựa để tin? Lỡ c.h.ế.t lúc nào, khi Lục Vãn cũng chẳng , và càng sẽ quan tâm đến sống c.h.ế.t của cô .
Lục Vãn chỉ cô mới là Night mà thôi.
Hơn nữa, mạng sống cả nhà cô đều trong tay phụ nữ , nên cô tuyệt đối thể nhượng bộ.
Trang Nguyệt :
— “Tôi hiểu cô gì. Sau lưng chẳng ai cả. Ngược là cô, chính cô mới là đồ giả ! Cô ? Chẳng những đó c.h.ế.t cũng là vì cô ?”
Vì cô mà chết…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-776-cai-chet-cua-ho-thi-lien-quan-gi-toi-toi.html.]
Vậy là quả nhiên kẻ ở giở trò, mục đích là để cô đến bệnh viện hôm nay, nên cố ý tạo cạm bẫy đường?
Xác nhận suy đoán của , Lục Vãn càng thêm tức giận.
— “Trang Nguyệt, cô vụ tai nạn nghiêm trọng đến mức nào ? Có c.h.ế.t ngay tại chỗ, cô chuyện đó chứ? Cô hôm nay là ngày gì ? Với cô bé , đây là một đòn hủy diệt — hôm nay là sinh nhật cô bé, cũng là ngày giỗ cha cô bé. Mà tất cả chuyện xảy , cô thể phủi sạch trách nhiệm!”
— “Cô cô bé đó mới bao nhiêu tuổi ? Có bây giờ con bé đau đớn đến mức nào ? Lẽ giờ con bé đang cùng cha ăn mừng sinh nhật!”
— “Trang Nguyệt, cô là một bác sĩ. Tôi nghĩ cô nên bác sĩ làm gì — là cứu chứ g.i.ế.c ! Loại như cô… xứng đáng làm bác sĩ ? Cô quên mất lời thề khi bước chân trường y ?”
Lời Lục Vãn như xuyên thẳng tim, khiến Trang Nguyệt c.h.ế.t lặng.
Cô mấp máy môi, nhưng câu nào.
Có câu: Ta g.i.ế.c Bách Nhân, nhưng Bách Nhân c.h.ế.t vì .
Dù trực tiếp g.i.ế.c , nhưng cái c.h.ế.t của họ, ít nhiều cũng nguyên nhân từ cô .
Là một bác sĩ, cô vẫn nhớ lời ông nội từng thuở nhỏ — cứu , cứu càng nhiều càng .
Cô cũng cứu … nhưng giờ ngay cả bản còn khó giữ.
Trang Nguyệt thấy khó thở, nhưng vẫn thể thừa nhận bất cứ điều gì.
Bình tĩnh , ánh mắt cô cũng trở nên lạnh lẽo, thẳng Lục Vãn:
— “Chuyện liên quan gì tới ? Nếu cô cho rằng g.i.ế.c , thì cứ báo cảnh sát để họ bắt . Cô là cảnh sát chắc? Cô định tội ?”
Trang Nguyệt lạnh, cố kìm sự hoảng loạn.
— “Lục Vãn, nếu cô thật sự bản lĩnh, thì bắt hung thủ , đừng đây dạy dỗ . Nếu cô là ‘cứu thế chủ’, hãy khiến thế giới bao giờ xảy chuyện như nữa.”