"Tiểu Bảo!"
Nhắc đến Hạ Uyển Nhu, sắc mặt Hoắc Minh Kiêu lập tức trầm xuống:
"Cô đó vốn của cháu."
Bên cạnh, Lục Vãn vô cùng kinh ngạc, lập tức phắt sang Hoắc Minh Kiêu.
Cô ngờ Hoắc Minh Kiêu sự thật tàn nhẫn như với Tiểu Bảo. Thằng bé mới khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, hơn nữa còn yêu quý Hạ Uyển Nhu, liệu thể chấp nhận sự thật ?
Lục Vãn khẽ huých cùi chỏ Hoắc Minh Kiêu, hiệu cho đừng nữa.
Thế nhưng hàng mi của Tiểu Bảo đọng đầy nước mắt:
“Gì… gì cơ?”
Mẹ là của nghĩa là ?
"Hạ Uyển Nhu đây thường xuyên đánh cháu, những lời cay nghiệt, ép cháu làm những việc thích, còn nếu cháu làm thì cô sẽ bỏ cháu, chú cũng bỏ cháu, rằng cháu chỉ là đứa trẻ ai cần… đúng thế ?"
Nước mắt Tiểu Bảo lập tức trào :
“Không… .”
"Hạ Tử Duệ, trả lời chú, !"
Hoắc Minh Kiêu hiếm khi nổi giận, nhất là mặt Tiểu Bảo.
Mỗi chú nghiêm giọng gọi đầy đủ tên , Tiểu Bảo đều thấy sợ hãi.
Thằng bé thế nào, chỉ thấy nhịp tim dồn dập vì vẻ mặt nghiêm nghị của chú, suýt nữa òa .
Lục Vãn vỗ nhẹ cánh tay Hoắc Minh Kiêu:
“Anh hung dữ với một đứa trẻ làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-742-su-that-tan-nhan-den-vay.html.]
Hoắc Minh Kiêu đương nhiên lý do. Nếu nghiêm khắc, Tiểu Bảo sẽ chẳng bao giờ với điều gì, cho dù ấm ức cũng sẽ chọn cách nuốt trong.
Anh thằng bé trở nên như , mà nó mạnh mẽ hơn, cách bảo vệ chính .
“Nói!” – Hoắc Minh Kiêu dù xót xa nhưng giọng điệu vẫn đổi.
Tiểu Bảo đáp:
“Có… thường xuyên đánh cháu, còn nhiều… mỗi đánh, đều đánh mạnh, chỉ bóp đùi cháu để khác thấy. Mẹ bảo là vì cháu làm đủ nên mới đánh.”
Nghe những lời từ miệng Tiểu Bảo, Hoắc Minh Kiêu càng thêm tức giận, nhất là khi giọng thằng bé đầy ấm ức.
Nước mắt Tiểu Bảo tuôn ngừng, Hoắc Minh Kiêu đưa tay lau :
“Ngốc Tiểu Bảo, với chú sớm hơn?”
Tiểu Bảo nức nở:
“Mẹ cho cháu với chú.”
“Chú , cô của cháu. Tiểu Bảo, cháu và Hạ Uyển Nhu bất kỳ quan hệ m.á.u mủ nào, chú cũng lừa. Cô cháu, những gì xảy , chú sẽ điều tra rõ. Từ nay cháu cần coi cô là nữa, cũng cần lời cô .”
Nghe , Tiểu Bảo sững sờ.
"Cô cháu? Vậy cô là ai? Cô chính là cháu mà! Chính là cháu!"
“Không ! Chú sẽ đưa kết quả giám định ADN cho cháu xem. Hạ Uyển Nhu cháu – đây là sự thật. Chính vì cô mới chẳng thương xót gì cháu, mới thể ngang nhiên đánh đập hành hạ cháu. Sau , cháu đừng nghĩ tới cô nữa, cũng đừng tin bất cứ lời nào của cô . Những gì cô đều là dối trá, chỉ để chia rẽ chúng .”
Tiểu Bảo c.h.ế.t lặng, đầu óc trống rỗng.
Mẹ là … nhưng thằng bé gọi cô là “” suốt bao nhiêu năm.
Sự thật quả thực quá tàn nhẫn.
Thấy Tiểu Bảo sợ hãi, Lục Vãn lo thằng bé xúc động quá mức sẽ chịu nổi, vội kéo Hoắc Minh Kiêu ngoài.
“Để Tiểu Bảo nghỉ ngơi . Thằng bé mới chuyển sang phòng bệnh thường mà nhiều chuyện như . Ra ngoài .”