Nghe giọng điệu đầy quan tâm của Lục Vãn, hốc mắt Tiểu Bảo khẽ đỏ lên.
“Bà … bà …”
Bất chợt, nước mắt bé tuôn như mưa, như thể chịu đựng một nỗi ủy khuất to lớn.
Lúc , nó mới nghẹn ngào :
“Bà thường xuyên đánh con, còn bóp cổ con nữa… Bà con gọi nhị thúc tới, nhị thúc đến thăm con. Nếu con chịu, bà sẽ đánh con, đánh mạnh… mỗi con đều đau lắm, nhị thẩm ạ.”
Lục Vãn , trái tim thắt vì xót xa.
“Con mụ súc sinh đó!” – Ngay cả loài súc vật cũng đến mức , mà Hạ Uyển Nhu thể đối xử tàn nhẫn với một đứa trẻ!
“Những chuyện , con với nhị thúc bao giờ ?”
Cô đoán chắc Hoắc Minh Kiêu hẳn là .
Nếu , chắc chắn sớm đưa Tiểu Bảo về bên .
Tiểu Bảo lắc đầu:
“Chưa… Mẹ cho con với nhị thúc. Mẹ còn bảo nếu con thì sẽ bỏ con. Mẹ thường với con rằng, nếu nhị thúc phụ nữ khác, sẽ cần con và nữa. Chỉ khi con thường xuyên bám lấy nhị thúc thì nhị thúc mới đối xử với con.”
“Mẹ còn , nếu con ngoan thì sẽ đem làm trẻ mồ côi, bà sẽ nuôi đứa trẻ lời.”
Lục Vãn ngờ Hạ Uyển Nhu độc ác đến mức với một đứa bé, hơn nữa còn là một đứa bé nhỏ như .
Cô dám tưởng tượng Tiểu Bảo lớn lên trong môi trường thế nào… Hạ Uyển Nhu xứng đáng làm !
“Tiểu Bảo, đừng tin những lời đó. Sau sẽ ai đánh con nữa, cũng sẽ ai bỏ con . Nhị thúc yêu con như , sẽ bao giờ bỏ rơi con. Hơn nữa, còn nhị thẩm đây… Tiểu Bảo cũng thể sống cùng nhị thẩm.”
“Thật ạ? Nhị thẩm thật !”
Lục Vãn khẽ vỗ về bé, động tác dịu dàng, cẩn trọng.
“Tiểu Bảo, nếu buồn ngủ thì ngủ thêm một lát. Nếu buồn ngủ, nhị thẩm kể chuyện cho con nhé?”
“Dạ!” – Cậu bé đồng ý ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-728-biet-chuyen-ha-uyen-nhu-nguoc-dai-tieu-bao.html.]
Sau khi kể chuyện một lúc, Lục Vãn hỏi:
“Còn đau như lúc nãy ?”
Tiểu Bảo đáp:
“Đỡ nhiều ạ. Con là đàn ông mà, chút đau con chịu !”
“Ừ, nhưng nếu chỗ nào khó chịu thì với nhị thẩm hoặc các cô y tá, bác sĩ, ?”
“Dạ.”
Lục Vãn xoa nhẹ mái tóc mềm mại của bé. Tiểu Bảo thật ngoan ngoãn khiến lớn càng thương hơn.
Đợi khi Tiểu Bảo ngủ say, Lục Vãn mới rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
Hoắc Minh Kiêu vẫn chờ ngoài hành lang. Thấy cô bước , lập tức hỏi:
“Tiểu Bảo thế nào ?”
“Có một tin và một tin , cái nào ?”
“Tin .”
“Tin là Tiểu Bảo tỉnh , còn trò chuyện với em nhiều.”
“Chỉ cần tỉnh là . Sức khỏe của thằng bé ? Còn tin là gì? Không tình trạng nặng hơn chứ?” – Hoắc Minh Kiêu lo lắng hỏi.
“Không, cơ thể Tiểu Bảo đang hồi phục định, . Tin là… Tiểu Bảo Hạ Uyển Nhu ngược đãi suốt thời gian qua.”
“Cái gì?”
Ánh mắt Hoắc Minh Kiêu chợt tối , con ngươi co rút. Ngược đãi?
“Tiểu Bảo , lẽ giờ từng kể với … Hạ Uyển Nhu đối xử với nó tệ. Đánh, mắng, bóp cổ là chuyện thường xuyên. Còn nhiều lời khó . Thằng bé sống với bà hạnh phúc.”
Lúc Hoắc Minh Kiêu mới chợt bừng tỉnh. Bấy lâu nay, luôn nghĩ Tiểu Bảo , phần yếu đuối, là do tính cách bẩm sinh.
giờ nghĩ , tính cách, mà là vì Tiểu Bảo chịu quá nhiều đau đớn.
Khi , gương mặt bé đầy ủy khuất… Thằng bé mong bao rằng sẽ phát hiện sự thật , nhưng một nhận .