Mẹ mặc một chiếc áo khoác măng tô màu be cắt may vặn, ở cửa trò chuyện với những bạn cũ đến chúc mừng.
Dì Văn và vài quản lý cửa hàng khác cũng mặt. Họ hiện đều là nhân viên kỳ cựu của công ty, ai nấy đều rạng rỡ, cùng như một nhóm chị em sát cánh chiến đấu.
Nhìn khung cảnh náo nhiệt mắt, từ tận đáy lòng cảm thấy tự hào về .
Giờ lành đến, lễ cắt băng khánh thành sắp bắt đầu.
MC đang lời mở đầu đầy nhiệt huyết thì đám đông bên ngoài bỗng nhiên xôn xao.
Một đàn ông tóc tai bù xù, quần áo rách rưới, điên cuồng đẩy khác xông . Tóc ông bết thành từng lọn nhớp nháp, râu ria lởm chởm, chiếc áo khoác mặc bẩn rách, cả bốc một mùi hôi thối khó chịu.
Ông xông gào thét khản cả giọng:
"Triệu Lan! Triệu Lan ở ! Tôi gặp Triệu Lan!"
Ánh mắt của tất cả đều đổ dồn vị khách mời .
Mẹ nhíu mày, liếc mắt hiệu cho bảo vệ.
Bảo vệ phản ứng nhanh, lập tức tiến lên giữ chặt cánh tay gã lang thang.
Gã vẫn cam tâm gầm gừ, nhưng sức lực thể nào chống bảo vệ, nhanh kéo ngoài.
Tôi chút kinh ngạc và hoài nghi, nhưng nắm tay. Tay bà vững vàng, và cũng thật ấm áp.
Mẹ cầm lấy micro, nhún vai với :
"Chà, đây đúng là một màn thương chiến 'giản dị' đến bất ngờ."
Các vị khách lập tức nở nụ kiểu " trong cuộc đều hiểu".
Lễ cắt băng khánh thành diễn suôn sẻ, pháo hoa rực rỡ sắc màu bung nở .
Giữa một ồn ào, cuối cùng cũng than phiền một câu bên tai :
"Không ở , thật xui xẻo."
Tôi nhớ bóng lưng quen thuộc xa lạ của đó, lắc đầu :
"Ai chứ, mặc kệ ông , chắc là một tên điên thôi."
Tối hôm đó, đặt tiệc mừng công tại khách sạn nhất của tỉnh.
Trong bữa tiệc, nâng ly rượu lên, vành mắt đỏ.
"Triệu Lan cả đời bản lĩnh gì lớn, nửa đời sống khá là hèn mọn, cứ nghĩ đời chỉ đến thế thôi.
" may mắn là chịu khuất phục phận, chẳng , giờ sống dáng !"
Bà dì Văn và những khác, giọng điệu chân thành.
"Một làm nên trò trống gì, là nhờ chúng cùng , mới 'Triệu Tiểu Thư' ngày hôm nay. Dĩ nhiên—"
Mẹ , khóe mắt rưng rưng.
"Và còn Miểu Miểu của , cảm ơn con, dù bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh ."
Tiếng vỗ tay vang dội, ít dì cũng đồng loạt lau nước mắt.
Tôi cũng nhịn , nghẹn ngào ôm lấy .
"Mẹ ơi, con cảm ơn làm gì chứ, thấy mạng , con chính là đồng minh tự nhiên mà!"
Mẹ xoa đầu , :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-thanh-ba-chu/chuong-8.html.]
"Nói đúng lắm, con là đồng minh tự nhiên! Chúng hãy nâng ly , chúc mừng tất cả các cặp con đời!"
"Cạn ly—!"
Trên đường về phòng khách sạn, đỡ , uống một chút rượu.
Bà đột nhiên hỏi : "Miểu Miểu, hôm nay thấy ông , con... buồn ?"
Quả nhiên, thực cũng nhận .
Tôi lắc đầu.
"Không buồn. Mẹ, từ khoảnh khắc ông ném tờ đơn ly hôn xuống, đối với con ông là một xa lạ .”
"Người bố của con, c.h.ế.t ngay cái ngày ông vứt bỏ con ."
Mẹ im lặng lâu, đó ôm chặt lấy .
"Có ở đây, con cần sợ bất cứ điều gì."
"Vâng!"
Sau , vì ngày khai trương đó KOL livestream, Lâm Kiến Quân gây rối các chủ nợ nhận , và nhanh tìm thấy.
Những ngày đó của ông , thèm hỏi tới, cũng .
Sau khi nghiệp đại học, lập tức công ty của .
Tôi dùng quỹ khởi nghiệp cho, cùng bạn học mở một công ty truyền thông nhỏ.
Mẹ miệng thì "làm vớ vẩn", nhưng giới thiệu tất cả tài nguyên bà cho .
Công ty của dần quỹ đạo, tuy thể sánh bằng đế chế mala tang của , nhưng cũng xem như đạt thành tựu nho nhỏ.
Một ngày cuối tuần nắng , dạo cùng bên bờ sông.
Gió sông thổi qua mặt, làm bay vài sợi tóc bạc lưa thưa bên thái dương bà.
"Mẹ."
Tôi đột nhiên lên tiếng.
"Mẹ thấy hạnh phúc ?"
Mẹ sững một chút, , những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng giãn .
"Hạnh phúc chứ, hạnh phúc."
Bà mặt sông lấp lánh, thong thả :
"Không cần sắc mặt bất cứ ai, cần chịu thiệt thòi, làm gì thì làm đó, ăn gì thì mua cái đó. Con gái của tiền đồ, sự nghiệp của hy vọng."
Bà đầu , nắm lấy tay , ánh mắt sáng ngời như ngày nào.
"Miểu Miểu, con xem, đây chẳng là những ngày tháng tuyệt vời nhất ?"
Tôi gật đầu thật mạnh, và ôm lấy bà.
Phải .
Có , .
Có một tương lai rực rỡ và hạnh phúc trong tầm tay.
Đây chính là những ngày tháng tuyệt vời nhất của chúng !
-hết-