Thế nhưng, khi nàng sắp xếp xong xuôi lương thực, định lấy cải trắng thì phát hiện cải trắng còn, ngay cả một cây cũng chẳng tìm thấy.
Hứa Hoan Thủy lộ vẻ nghi hoặc. Nàng nhớ xưởng chuyển một phần đó vẫn còn thừa nhiều, giờ hết sạch? các loại lương thực khác thì vẫn còn nguyên, hề động chạm.
Kẻ trộm thể nào vô lý đến chứ? Cái gì cũng lấy, chỉ thích ăn cải trắng rau xanh .
Nàng ngoài tìm Đại Lang, mặt mày đầy cảnh giác: “Đại Lang, Nương con , nhà chúng khả năng gặp kẻ trộm , con .”
Đại Lang vẻ mặt của nàng dọa sợ, đó bức tường rào cao lớn của nhà , cùng những mũi nhọn mà Nương cài lên tường để đảm bảo an . Tên trộm e rằng là một cao thủ mới thể lẻn nhà để ăn trộm...
“Nương đồ vật gì mất trộm? Tên trộm nhất định là một cao thủ võ nghệ. Người chờ con tìm Lý Chính gia gia đến đây ngay, trộm cắp là chuyện nhỏ, nhà chúng cần coi trọng việc .”
“Cải trong địa đạo nhà trộm mất, nhưng các vật khác đều còn nguyên, con xem lạ ?” Hứa Hoan Thủy câu cũng chút chần chừ, nàng nghĩ thế nào cũng thấy tên trộm chỉ đơn thuần là trộm rau.
Đại Lang đần mặt: “Rau mất ? Nương là những cây rau dùng để chế biến ở xưởng mà nhà trồng ạ? Chính là còn sót ?”
Hứa Hoan Thủy gật đầu: “ , nhà chúng chỉ loại rau đó. Phải làm đây, thịt nướng mà rau thì hảo .”
Hứa Đại Lang:.......
Trọng điểm hẳn nên là kẻ trộm chứ rau xanh chứ hả.......
“Nương chúng khoan đến thịt nướng . Con sẽ với Lý Chính gia gia việc . Nếu để con bắt tên trộm rau , con nhất định đánh c.h.ế.t mới thôi, còn quẳng xuống hố phân cho hả hê!”
Hứa Xuân Cường bước liền thấy Đại Lang câu , trong lòng chợt thấy điều chẳng lành. Tên nhóc đang cái gì ? Cái gì mà quẳng xuống hố phân.
“Tiểu , Đại Lang, các con về ? Đang chuyện gì mà mặt mày ủ rũ thế .”
Hứa Đại Lang thấy Đại cữu cữu nhà cứ như tìm chỗ dựa: “Đại cữu cữu, cuối cùng cũng về ! Nhà chúng gặp kẻ trộm. Con đang với Nương về việc tìm Lý Chính gia gia để thương lượng. Nếu để con bắt , con nhất định tay dạy dỗ tên tiểu tặc một trận thích đáng.”
Hứa Xuân Cường: ???
“Nhà trộm ? Sao ?” Tuy ngủ đây mỗi đêm, nhưng ngày nào cũng dành thời gian ghé qua, xem mấy con gà còn sót và cây nhân sâm đang dày công chăm sóc.
Có kẻ trộm? Huynh thật sự phát hiện chút nào! Mình thật là quá sơ suất !!
Hứa Đại Lang lập tức kể chi tiết chuyện cải trắng trong địa đạo mất trộm cho , Hứa Hoan Thủy cũng đưa ánh mắt nghi hoặc sang.
“ , Đại ca. Tường rào nhà xây cao như mà vẫn ngăn kẻ trộm. Ta nhất định dùng gậy đánh c.h.ế.t tên trộm cải trắng mới thôi.”
“Ai? Tên trộm nào, Nương nhà kẻ trộm ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/sau-khi-hoa-ly-ta-dan-ca-nha-ngay-ngay-duoc-an-thit/chuong-97.html.]
“Dám trộm đồ của thẩm Nương sống nữa , đánh c.h.ế.t !!”
“ đó!”
Ba đứa nhỏ giận đùng đùng, mỗi đứa cầm một chiếc chổi xông từ ngoài cửa. Tứ Nha vì cầm chiếc chổi dài cao hơn , nên Tam Lang đổi cho một chiếc chổi rách ở góc tường.
Trên mặt bọn trẻ đều là vẻ giận dữ. Sao mới ngoài tìm đồ về thì nhà trộm ? Có chuyện như ?
Nhớ đến chuyện lấy rau dùng khẩn cấp ở xưởng mà quên báo cho tiểu , Hứa Xuân Cường gượng gạo: “Cái đó, Tiểu , Đại Lang và các con, các con đừng kích động. Số rau trong địa đạo là do đem đến xưởng dùng khẩn cấp, trộm . Không là bận quá nên quên cho các con ? Các con ngàn vạn đừng đánh nha!”
Mọi : ????
Hứa Hoan Thủy: .........
“Cái gì chứ, hóa là như . Khiến còn lo lắng một phen. Thật nghĩ thì cũng kẻ trộm thể chỉ trộm rau mà trộm thịt. Là chúng nghĩ quá nhiều . Đại ca, nhớ cho những chuyện , nếu nắm rõ .”
Hứa Xuân Cường gật đầu: “Ta Tiểu . Chẳng mấy ngày phủ thành cần hàng gấp ? Số rau chúng trồng mùa đông nhiều như , nên nhất thời thiếu rau. Ta nghĩ đến rau nhà còn dư nên tạm thời lấy dùng. Chuyện xảy mấy hôm , nhất thời bận quá nên quên mất.”
Hứa Hoan Thủy trong lòng rõ chuyện nên cũng khoát tay: “Không , Đại ca, chuyện đều là việc nhỏ, thể tự quyết. Lần với một tiếng là . Dù rau đó chúng cũng ăn hết, giữ cũng lãng phí. Chỉ là kế hoạch thịt nướng tối nay của e rằng sẽ trọn vẹn ........”
Hứa Xuân Cường ngơ ngác: “Thịt nướng gì cơ? Không rau thì thể ăn ?”
Hứa Hoan Thủy lắc đầu: “Đương nhiên là . Chỉ là ăn thịt nướng nhiều sẽ ngấy. Nếu ăn kèm với một ít rau củ tươi thì thể giải ngấy. Không rau cũng thể ăn .”
Hứa Xuân Cường tiểu giải thích một hồi mới hiểu vì cần rau: “Thì là như . Tiểu , nhà vẫn còn ít rau đấy, là Đại ca về nhà lấy cho nhé.”
Thế nhưng Hứa Hoan Thủy từ chối thẳng thừng: “Sao phiền phức về nhà như chứ. Đại ca cần bận tâm. Nhị ca họ ở xưởng ? Hôm nay hai đừng về, ở cùng ăn cơm tối .”
Hứa Xuân Cường vốn cũng chỉ qua xem bọn nhỏ về , thấy cơm ăn cũng thuận theo mà đồng ý: “Xuân Dương và hai tẩu tử của con đều ở đây. Cha Nương sắp đến Tết , nhà cửa cần dọn dẹp lớn, nhiều việc làm nên bảo họ về nhà giúp đỡ. Xem hôm nay họ khẩu phúc . Tiểu , về xưởng làm việc đây, chờ đến bữa cơm sẽ .”
Nói xong cũng cho ai cơ hội chen lời, vội vàng luôn, cửa mấy phút chỗ cũ.
Hứa Hoan Thủy chút bất đắc dĩ. Đại ca nhà quả thực đổi nhiều. Ngày khuyên nhủ thế nào cũng chịu ở ăn cơm nhà , là thật sự sợ ăn hết của nhà em gái. Giờ đây hình như cần mời, cũng tự giác đến ăn chực .
Mấy đứa trẻ nhà kẻ trộm nữa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tam Lang và Tiểu Viên nhanh nhẹn khiêng về ít gạch đá cùng kích cỡ, ào ào đặt mặt Hứa Hoan Thủy: “Nương đủ ạ?”
Hứa Hoan Thủy gạch đá mặt nghi hoặc hỏi: “Tam Lang, những viên gạch các con lấy từ ? Không là tháo dỡ tường nhà đấy chứ?”
Tam Lang lắc đầu nguầy nguậy: “Không ! Nương là con và Tiểu Viên nhặt ở bãi đất trống bên trái nhà . Chắc là đồ của nhà , vì màu gạch giống hệt màu tường nhà chúng .”