Ngày hôm chính là Tết Nguyên đán. Cả đại gia tộc họ Cố đều mặt đông đủ, nhưng Nguyễn Miên, bình thường bận rộn lo lắng việc hằng năm, thấy .
Tần Phương (Mẹ Cố Văn Châu) tức đến nghiến răng nghiến lợi, ai cho cô cái gan lớn đến mức thèm về nhà?
Vì , khi Cố Văn Châu một bước nhà.
Rầm một tiếng, chiếc tách vỡ tan, Cố lão gia đang thịnh nộ trực tiếp ném thẳng Cố Văn Châu.
“Đồ thỏ con! Mày làm chuyện khốn nạn gì bên ngoài ?! Mày còn mặt mũi về đây ?!”
Không khí vốn dĩ yên bình của nhà họ Cố lập tức giảm xuống mức đóng băng.
Anh dáng cao lớn, vẻ ngoài quý phái chỉnh tề. Vì trời lạnh, bên ngoài bộ vest đen khoác chiếc áo khoác cashmere màu lạc đà. Mái tóc lòa xòa rối ở trán, toát vẻ lạnh lùng và lười biếng như băng giá.
Cả nhà họ Cố, ai dám làm lão gia vui? Chỉ .
Bị mắng, vẫn , giao áo khoác cho quản gia. Anh quanh nhà một vòng thấy gặp, nụ mặt mới lặng lẽ phai nhạt.
Tần Phương thương giận thầm thì với con trai: “Vợ con ? Mẹ bảo nó tìm con mà nó ? Con cái thì sinh , đêm giao thừa mà nó còn dám về nhà, gọi điện thoại cũng , còn thể thống gì nữa? Ông nội con giận lắm! Đáng lẽ nên đồng ý cho con cưới nó nhà, nó là đứa lớn lên ở nhà quê, làm xứng với con! Có thể gả nhà họ Cố là phúc ba đời nhà nó!”
Cố Văn Châu nghĩ đến cái vẻ Nguyễn Miên đòi ly hôn tối qua. Nghĩ đến chuyện cô uống rượu chơi bida.
Hoàn khác xa so với hình ảnh thường ngày cô cúi đầu bếp nấu canh trong nhà họ Cố.
Tần Phương vẫn hiểu rõ ý của Cố Văn Châu: “Nghe Vi Vi về ? Mẹ mặc kệ ông nội con đồng ý , sẽ cho nó thêm ba tháng nữa. Nếu m.a.n.g t.h.a.i , trả vị trí cho Vi Vi!”
Mắt Cố Văn Châu híp , ánh mắt lập tức lạnh lùng: “Mẹ... chuyện ly hôn, là đề nghị với cô ?”
“Sao? Chẳng lẽ còn để cô chiếm cứ vị trí mãi !”
Cố Văn Châu tức đến bật , thêm lời nào, phẩy tay bước thẳng nhà!
“Này! Văn Châu!”
Vừa cửa, Cố lão gia bậc thang chống gậy.
Thấy , Cố lão gia sắc mặt khó coi : “Đồ nghiệt chướng , thư phòng với !”
Cố Văn Châu điệu bộ bất cần bước thư phòng.
Cố lão gia dùng gậy đập mạnh chân : “Đồ khốn nạn, đêm giao thừa còn chơi bời như thế, hết ! Miên Miên ly hôn với con! Ta cho con , tranh thủ lúc còn thể cứu vãn, khuyên con mau tìm Miên Miên về đây, chủ động cúi đầu nhận với con bé . Con đừng trân trọng, nếu thực sự ly hôn , con bé sẽ đầu !”
“Lời đặt ở đây. Trên đời , con sẽ bao giờ tìm vợ nào hơn Miên Miên !”
Cố Văn Châu trong thư phòng, hai tay đút túi, nhịn đau, mí mắt lười biếng nhấc lên: “Thật ? Chẳng lẽ ông nội hiểu cô hơn con?”
“Ta đương nhiên hiểu hơn con!”
Môi mỏng lạnh lùng của Cố Văn Châu mím thành một đường thẳng.
Cố lão gia hừ lạnh một tiếng: “Ta thực sự hiểu con. Việc cưới Miên Miên là do con tự đồng ý. Những năm Miên Miên ở phương Nam, là con một lén lút cất ảnh con bé trong ví tiền, mà giờ cưới về , con đối xử với như thế? Con đang làm cái trò gì ?”
“Ta đặt lời ở đây! Ta chỉ nhận Miên Miên là cháu dâu duy nhất . Nếu con dám ly hôn với con bé, vị trí thừa kế con đừng hòng , nhường cho hai của con!”
“Còn nữa, cho con thêm ba tháng cuối cùng. Nếu sinh con, con cũng đừng gọi là ông nội nữa!”
Lời , sắc mặt Cố Văn Châu sa sầm.
Lời càng lúc càng hỗn xược: “Nếu ông con thì tự đẻ , đừng phí công vô ích ở chỗ con nữa!”
Dứt lời, sải bước dài rời .
Hai chia tay trong vui, khiến lão gia tức giận đến bốc hỏa: “Được! Con dám làm tổn thương Miên Miên, con sẽ hối hận!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/phu-nhan-muon-ly-hon-co-thieu-phat-dien-roi-nguyen-mien-va-co-van-chau/chuong-5-khi-xua-cuoi-mien-mien-la-cau-tu-minh-dong-y.html.]
Đến lúc đó tự nhiên sẽ dạy dỗ !
Ra khỏi thư phòng của lão gia, Cố Văn Châu mặt mày đen sạm trở về phòng ngủ của và Nguyễn Miên ở biệt thự cũ.
Đây là căn phòng của khi kết hôn.
Sau khi kết hôn, hiếm khi về đây ở vì Nguyễn Miên. giờ căn phòng trống rỗng, rõ ràng Nguyễn Miên về từ tối qua đến giờ.
Cố Văn Châu gọi điện về căn nhà tân hôn của và Nguyễn Miên, làm Nguyễn Miên hề về.
Anh gọi điện cho bên du thuyền, cấp cô rời lúc nửa đêm hôm qua.
Khoảng giữa lông mày tuấn tú của Cố Văn Châu nhíu chặt .
Ngay lúc , chú Phúc, quản gia của biệt thự cũ, gõ cửa phòng , đưa cho một tập tài liệu chuyển phát nhanh: “Thất Thiếu, đây là tài liệu khẩn cấp nhân viên chuyển phát nhanh gửi đến, là gửi cho .”
Cố Văn Châu cửa sổ sát đất mở tập tài liệu , đó là một lá đơn khởi kiện ly hôn!
Luật sư đại diện chính là Phong Cẩn Niên, nổi tiếng lừng lẫy.
Luật sư nổi tiếng đang hot nhất giới luật pháp tại thành phố A, con trai thứ năm của nhà họ Phong phương Nam. Người xuất cực kỳ , chỉ nhận các vụ án hình sự, từng giúp ai giải quyết vụ ly hôn.
Hơn nữa, vụ án nào cũng nhận!
Phí tư vấn một giờ lên tới mấy trăm nghìn.
Nguyễn Miên quen từ lâu? Nếu , tại đồng ý giúp Nguyễn Miên? Vậy , cô sớm lên kế hoạch cho chuyện ly hôn ?
Quản gia Phúc dám nội dung văn kiện, nhưng rõ ràng cảm nhận sắc mặt Cố Văn Châu .
“Thất thiếu, chứ? Vết thương lưng cần xử lý ?”
“Không cần chú Phúc, chú lui xuống .”
Chú Phúc dám nhiều, chỉ đành lui xuống.
Cố Văn Châu một cửa sổ sát đất, cơ thể cao lớn, thẳng tắp bao phủ một tầng băng giá lạnh lẽo và nghiêm nghị.
Anh mím môi, rút điện thoại , mặt lạnh như tiền gọi cho Nguyễn Miên.
cuộc gọi tạm thời thể kết nối.
Anh tìm WeChat của cô định gọi thoại, kết quả ngờ chặn.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của . Cố Văn Châu gọi điện thoại của Phong Cẩn Niên đơn kiện, chuông reo lâu mới nhấc máy.
“Alo, ai đấy?”
“Tôi là Cố Văn Châu!” Giọng Cố Văn Châu trầm thấp xen lẫn lạnh lùng.
“Cố thiếu nhận đơn kiện ? Anh gọi đến là sẵn sàng ly hôn với chủ của ?”
Cố Văn Châu thẳng, đôi mắt nâu sẫm chứa đựng sự lạnh lẽo kìm nén, “Cô ở ? Muốn ly hôn, bảo cô về nhà họ Cố một chuyến, nếu thì miễn bàn.”
“E rằng chủ của sẽ đồng ý . Cố thiếu, ly hôn thì cứ thẳng thắn chấp nhận điều kiện của chủ . Vợ chồng thì nên chia tay trong hòa bình. Nếu cứ cố chấp chịu ly, thì chúng gặp ở tòa án. Ngày mở phiên tòa thấy rõ chứ? Sáng thứ Hai tuần , lúc chín giờ rưỡi!”
Cố Văn Châu nở nụ như , sắc mặt lạnh , “Phong Cẩn Niên, đang thương lượng với !”
Cả thành phố A từng ai dám đối đầu với tòa!
Không ngờ, Phong Cẩn Niên lạnh nhạt "tách" một tiếng, cúp máy.
“Tôi cũng sợ lời đe dọa của . Cố Văn Châu, cứ việc tay !”
“…”