Phu nhân muốn ly hôn, Cố thiếu phát điên rồi! Nguyễn Miên và Cố Văn Châu - Chương 268: Vì thích nên gả cho anh

Cập nhật lúc: 2025-12-02 14:37:57
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên ngoài phòng phẫu thuật Bệnh viện Nhân dân, Nguyễn Miên mắt đỏ hoe, tay cầm điện thoại nức nở với cả:

"Cháu quản gia , hôm nay hiểu Ông ngoại đột nhiên xem tin tức. Ông tưởng chuyện gì nên cứ để Ông xem, ai ngờ..."

Tin tức Nguyễn Miên t.ử vong đường cao tốc cứ thế lọt tai Phong Lão gia.

Bệnh cũ tái phát, Ông thổ huyết.

Ngay cả khi bác sĩ George tay, cũng đủ mười phần chắc chắn thể cứu Phong Lão gia.

Phong Ngọc Thư và Phong Hạo phóng xe tới, ba con trai khác của nhà họ Phong cũng đang đường về.

Trong sự lo lắng của , đèn đỏ ngoài phòng phẫu thuật tắt.

Bác sĩ George mặc đồ phẫu thuật bước vội vã, tháo khẩu trang , để lộ khuôn mặt vô cùng áy náy.

"Cơ thể Phong Lão gia yếu, ý chí cầu sinh cũng mạnh, vì , xin ..."

Hy vọng dấy lên trong lòng theo ánh mắt cúi xuống của George mà chìm xuống đáy vực.

Họng Nguyễn Miên nghẹn , gắng sức lắm mới lấy giọng của .

"Bác sĩ George, chúng thể thăm Ông ngoại ?"

Lúc thành mất hồn.

Tất cả là tại cô!

Cho nên, chính cô hại c.h.ế.t Ông ngoại!

George nhường đường cửa phòng phẫu thuật, đồng thời lắc đầu hiệu cho các y tá.

Năm em nhà họ Phong cùng Nguyễn Miên chút do dự lao phòng phẫu thuật.

Trên chiếc giường phẫu thuật chật hẹp, Phong Lão gia gầy gò, mặt mày trắng bệch, rõ ràng hấp hối.

Ông thấy vây quanh, ánh mắt lướt qua khuôn mặt năm em nhà họ Phong, cuối cùng khi thấy Nguyễn Miên, thần sắc kích động đến mức ánh lên một tia hồng.

Nguyễn Miên lập tức lao đến bên giường, nhưng sợ khéo léo làm đau Ông ngoại, vì thế chỉ cẩn thận nắm lấy tay Ông.

"Ông ngoại, Ông nhầm , con là Miên Miên, khi lên đường cao tốc, con gặp tình huống khẩn cấp nên đổi hướng, cho nên con c.h.ế.t!"

Trong lòng Nguyễn Miên vẫn ôm một tia hy vọng.

Nếu Ông ngoại tin cô vẫn còn sống, liệu ý chí cầu sinh của Ông mạnh lên ? Sau đó mời bác sĩ George đến, liệu Ông thể tai qua nạn khỏi ?

Phong Lão gia rủ mắt xuống, gật đầu yếu ớt.

Tay Ông còn chút sức lực nào, nhưng vẫn cố gắng kéo mạnh chiếc mặt nạ dưỡng khí.

Nguyễn Miên đoán ý của Phong Lão gia, cẩn thận giúp Ông gỡ mặt nạ dưỡng khí .

"Miên Miên..."

Giọng Ông vô cùng khàn khàn, khàn đến mức dường như mài qua giấy nhám thô ráp nhất mới phát tiếng.

"Ông ngoại ."

Ông mỉm , khuôn mặt ánh lên vẻ hạnh phúc, "Ta thấy bà ngoại con, bà trách , tại để bà đợi lâu đến , mà vẫn tìm bà . Bây giờ, cũng đến lúc chúng đoàn tụ ."

Phong Lão gia giơ tay lên, Nguyễn Miên lập tức nắm chặt lấy.

"Miên Miên, năm con tuy lập gia đình, nhưng họ là đàn ông, tài năng riêng, nên Ông ngoại lo lắng gì về họ cả. Người Ông ngoại lo lắng nhất... chính là con."

"Con bé khổ, mất từ khi còn nhỏ, khó khăn lắm mới đến bên cạnh Ông, dù Ông nâng niu con đến mấy, rốt cuộc cũng thể bù đắp sự thiếu vắng cha ruột bên cạnh."

"Cho nên, khi , Ông ngoại con hứa với Ông một chuyện."

Nguyễn Miên liên tục gật đầu, nước mắt chảy dài má, "Ông ngoại . Đừng là một chuyện, dù một trăm chuyện, con cũng đồng ý với Ông!"

Phong Lão gia khó khăn lắc lắc tay, run rẩy giơ một ngón tay lên.

"Không cần, chỉ một chuyện thôi."

"Ông ngoại hy vọng con sẽ, hạnh phúc. Bất kể đối phương là Cố Văn Châu , bất kể con giữ đứa bé trong bụng , chỉ cần con hạnh phúc, Ông ngoại mới thể mỉm nơi chín suối."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/phu-nhan-muon-ly-hon-co-thieu-phat-dien-roi-nguyen-mien-va-co-van-chau/chuong-268-vi-thich-nen-ga-cho-anh.html.]

Nguyễn Miên mở to mắt, dám tin những gì .

Ông ngoại thể vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện hạnh phúc và Cố Văn Châu.

"Ông ngoại sớm..." ?

Phong Lão gia gì, chỉ rủ mắt xuống.

Câu trả lời như khiến Nguyễn Miên thể tin .

Cô vốn nghĩ, Ông ngoại tuổi cao, còn tinh tường như , mà cô và Cố Văn Châu phối hợp mặt Ông ngoại vô cùng hảo, Ông thể ?

Ông đặc biệt nhắc đến đứa chắt vàng mà Ông xem trọng nhất, còn đến chuyện nên giữ .

Sự thật quá rõ ràng.

Mánh lới nhỏ của cô và Cố Văn Châu thể lừa Ông ngoại.

Giọng Phong Lão gia vẫn tiếp tục:

"Miên Miên, con hứa với Ông ngoại ?"

Rõ ràng Ông kiệt sức, ngay cả giọng cũng nhỏ hơn nhiều.

Nguyễn Miên còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác, chút do dự liên tục gật đầu.

"Con hứa, con hứa, Ông ngoại, chỉ cần Ông khỏe , con hứa tất cả thứ!"

Máy theo dõi tim phát tiếng kêu vù vù, đường gấp khúc màn hình trở nên thẳng tắp.

Sinh mạng của một đời hùng Phong Lão gia, cứ như , vĩnh viễn kết thúc thế gian ...

"Ba!"

Năm em nhà họ Phong đồng loạt tụ tập giường phẫu thuật.

Nguyễn Miên nhường chỗ cho các và Ông ngoại thực hiện lời tạm biệt cuối cùng, còn cô thất thần bước khỏi phòng phẫu thuật.

Ông ngoại mất , Ông ngoại khi thì nghiêm nghị, khi thì từ ái, rời bỏ thế giới .

Tất cả là tại cô, tất cả là tại cô!

Chính cô hại c.h.ế.t Ông ngoại!

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, mặt Nguyễn Miên đầm đìa nước mắt, ngay cả sức lực để bật cũng còn.

Đột nhiên, chân cô mềm nhũn, mắt tối sầm .

Khi cô tỉnh , cô đang ở trong biệt thự Đông Phương Chi Châu.

Đôi mắt đầy lo lắng của Lâm Thanh ánh lên tia mừng rỡ khi thấy cô tỉnh .

"Tiểu thư, cuối cùng cô cũng tỉnh ."

Lâm Thanh thở phào nhẹ nhõm , "Cô uống nước ? Có nước ở đây."

Nguyễn Miên mím đôi môi khô khốc, yếu ớt gật đầu.

Nước ấm từ từ chảy qua cổ họng xuống dày, cổ họng Nguyễn Miên dễ chịu hơn nhiều, cô cũng lấy chút sức lực.

“Dì Lâm, cháu thế ? Ông ngoại cháu…”

Không đợi hết nửa câu , mắt Nguyễn Miên đỏ hoe.

Lâm Thanh lộ vẻ mặt buồn bã, cẩn thận an ủi:

“Tiểu thư, c.h.ế.t thể sống , dù Lão thái gia , nhưng cháu vẫn còn đứa bé trong bụng. Dù là vì đứa bé , cháu cũng giữ gìn sức khỏe cho .”

Nguyễn Miên như chợt bừng tỉnh, cô nâng tay lên, bàn tay nhỏ trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên phần bụng nhô lên.

“Dì yên tâm, cháu sẽ giữ gìn sức khỏe.”

Trước lúc lâm chung, ông ngoại đặc biệt dặn dò về đứa bé , khiến cô hiểu rằng, từ đến nay, ông ngoại vẫn luôn nghĩ vì ông mà cô mới giữ đứa bé.

thực tế, đây là sự tiếp nối huyết mạch của cô và Cố Văn Châu, làm thể nhẫn tâm bỏ ?

“Dì Lâm, tang lễ của ông ngoại định lúc nào?”

Loading...