Phong Ngọc Thư thầm nghĩ, rốt cuộc là kẻ nào vô lễ đến mức, bấm chuông mà thèm chờ chủ nhà phản ứng, cứ thế thúc giục.
Thế nhưng, tay kéo cửa , thấy một gương mặt ngoài dự đoán.
Người ngoài cửa mặc chiếc áo ba lỗ và váy ngắn đặc trưng, bốt da bóng cao cổ màu đen, chỉ khoác thêm chiếc áo khoác dài màu xám bên ngoài để giữ ấm.
"Sao là cô?"
"Sao là ?"
Hai , đồng thanh hỏi cùng một câu.
Nhận sự trùng hợp kỳ lạ , Hứa Nhã ngượng ngùng đổi lời:
"Miên Miên ?"
"Cô đến tìm Miên Miên ?"
Sau khi một nữa cùng một câu, Phong Ngọc Thư lập tức phát huy phong thái quý ông của .
"Cô ."
Hứa Nhã hổ ánh mắt chỗ khác:
"Tôi đến tìm Miên Miên, cô ?"
Cô mới rời biệt thự vài tiếng đồng hồ, Nguyễn Miên thể nào mặt ở đây chứ?
Phong Ngọc Thư đó mới nhớ , làm một cử chỉ mời , vẫn quên chỉ dẫn:
Nào ngờ, cách hai họ giao tiếp như lọt hết mắt Nguyễn Miên thông qua camera.
Trước đây cô hề phát hiện , cả và bạn của cô... hợp đến thế cơ chứ?
Hơn nữa, Phong Ngọc Thư, vốn dĩ chẳng mấy hứng thú với phụ nữ, thể hiện sự lịch thiệp như khi đối diện với Hứa Nhã? Nếu là bình thường khác, sẽ thẳng nhà mới là bình thường, làm gì chuyện ở cửa mà lải nhải với lâu đến ?
Khóe miệng Nguyễn Miên nở một nụ tinh quái, một kế hoạch kinh thiên động địa dần hình thành trong đầu cô.
lúc cô đang nghĩ cách thực hiện kế hoạch, thì Hứa Nhã đột nhiên xuất hiện trong phòng, cắt ngang suy nghĩ của cô.
"Miên Miên? Cậu ở trong phòng mà mở cửa cho tớ?"
Hứa Nhã với giọng trách móc.
Cô chút sợ hãi vỗ vỗ n.g.ự.c , dường như để trấn an sự kinh hồn .
"Không cả nhà tớ mở ?"
Nguyễn Miên duỗi thẳng chân giường, một cách thờ ơ.
Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu xuống mở cửa, e rằng cô thể thấu cái... tin !
Tuy nhiên, Hứa Nhã nghĩ đến chuyện khác.
Nếu Phong Ngọc Thư mở cửa, cô dọa giật như !
Cô mới vạch rõ ranh giới với tên Phong Ngọc Thư đáng ghét , giờ gặp ở nhà Nguyễn Miên. là oan gia ngõ hẹp!
“Anh thì mà giống ? Cậu mới là bạn của tớ chứ, nếu lúc tớ nhà mà là đón thì tớ vui bao nhiêu!”
Hứa Nhược Nhã tìm đại một lý do, hy vọng Nguyễn Miên sẽ cảm thấy vì để cô và Phong Ngọc Thư chạm mặt riêng.
Chỉ tiếc là,
“Thôi mà, tớ lười một thôi. Với , tớ thấy hai ... hợp đấy chứ.”
Không , hai chuyện hợp như thế, là cực kỳ hợp mới đúng!
“Hợp chỗ nào chứ?”
Hứa Nhược Nhã lập tức phản bác, nhưng đôi mắt xinh tràn ngập sự chán ghét thể che giấu dành cho Phong Ngọc Thư.
“Cậu quên ? Ở mặt lớn, tớ ngại ngùng...”
Nhìn bề ngoài, lý do mà Hứa Nhược Nhã đưa hợp lý.
Nếu Nguyễn Miên xem cảnh hai họ ở chung qua camera giám sát, cô nhất định tin .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/phu-nhan-muon-ly-hon-co-thieu-phat-dien-roi-nguyen-mien-va-co-van-chau/chuong-177-khac-thuong.html.]
Tuy nhiên, để tránh làm bạn mất mặt, cô cũng thể thẳng toẹt , ?
“Thôi , tớ nhất định đích xuống đón , đừng giận nữa nhé?”
Nhận câu trả lời , Hứa Nhược Nhã nóng tính lúc mới hài lòng xuống bên cạnh Nguyễn Miên,
“Thế mới chứ.”
Thế nhưng, cảm xúc mới dịu xuống bao lâu, cô căng thẳng vì một câu của Nguyễn Miên.
“ mà Nhã Nhã, kỳ lạ lắm nha!”
Nguyễn Miên vẻ nghiêm trọng ,
“Kỳ lạ chỗ nào?”
“Trước đây chẳng bao giờ quan tâm ai mở cửa cho cả, chỉ cần gặp tớ là đủ. Thế mà giờ đây, vì chuyện nhỏ nhặt là Cậu cả mở cửa mà nhiều như , thậm chí còn tớ hứa hẹn đủ điều...”
“Nói thật , ... đang gì giấu tớ ?”
Cậu lớn kỳ lạ, Hứa Nhược Nhã cũng kỳ lạ, hơn nữa, điểm kỳ lạ đó đều xuất hiện khi hai họ gặp riêng.
Vì , Nguyễn Miên ghép hai với cũng .
Tuy nhiên, giọng điệu mờ ám và âm cuối cao của Nguyễn Miên như một chiếc móc vô hình, móc mạnh trái tim Hứa Nhược Nhã.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Nhược Nhã bất giác ửng lên một chút, nhưng khi nghĩ đến phận khác của Phong Ngọc Thư, là Cậu cả của cô bạn đang ở mặt...
Vẻ ngượng ngùng hiếm hoi của cô cứ thế cứng mặt,
“Tớ thể tình huống gì chứ? Cái tên quản lý ch.ó c.h.ế.t của tớ, cả ngày cứ lải nhải chuyện công việc bên tai, chút chuyện gì cũng chẳng tâm trạng!”
“Nói cũng , nhưng quản lý của cứ dí làm việc như ?”
Nguyễn Miên giấu suy nghĩ đen tối trong lòng, bắt đầu thuận theo lời Hứa Nhược Nhã.
Nói cho cùng, cô vẫn đồng cảm với Hứa Nhược Nhã.
Chưa từng quản lý của ai mà cả ngày chỉ ép nghệ sĩ nhà làm việc cật lực, cho nghỉ ngơi gì cả!
Hứa Nhược Nhã hừ lạnh một tiếng,
“Chẳng vì tranh thủ lúc tớ còn nổi tiếng để kiếm chác một trận, thực hiện tự do tài chính nghỉ hưu luôn ? là hành vi tiểu nhân!”
Hứa Nhược Nhã thầm mắng sự vô liêm sỉ, nhưng bất lực phận chỉ thể mặc khác sắp đặt của .
“Khụ khụ...”
Anh hắng giọng, gõ cửa,
“Miên Miên, đến giờ ăn tối , con ăn gì ?”
“Cậu thấy trong tủ lạnh chẳng còn gì cả, con và bạn con xem ăn gì, Cậu sẽ lái xe mua về!”
Nguyễn Miên thích lạ gian riêng tư của , nên từ khi đến biệt thự ở, cô cho giúp việc đến nữa.
Đồ ăn giúp việc chuẩn trong tủ lạnh cũng hết.
“Nhã Nhã, ăn gì ?”
Là khách của ngôi nhà , đương nhiên Nguyễn Miên hỏi ý kiến Hứa Nhược Nhã .
Thế nhưng, khi hỏi xong, cô chủ ý riêng.
Hứa Nhược Nhã và Cậu cả chỉ ... bình thường khi ở riêng với . Vậy cô cứ tạo điều kiện cho hai họ ở riêng hết mức thể là ! Đi mua thức ăn là một cơ hội .
Hứa Nhược Nhã chống cằm, nghĩ mãi mà gì cả. Cô chỉ mơ hồ lắc đầu,
“Tớ đang đóng phim, thể ăn đồ nhiều calo, kẻo dáng biến dạng là nhận vai diễn nữa. Cậu ăn gì thì tớ ăn theo thôi.”
“Vậy ...”
Nguyễn Miên cố làm bộ, nhíu mày, chút khó xử , “Thế thì khó đây...”
Bàn tay nhỏ nhắn của cô vẻ vô tình đặt lên cuốn sổ đầu giường.
Hành động , ngay lập tức thu hút sự chú ý của Hứa Nhược Nhã,