“Em nghĩ, tình cảnh hiện tại của chúng thích hợp để chuyện gì?”
Giọng Cố Văn Châu khàn khàn, lông mày nhếch lên, mỗi biểu cảm nhỏ đều âm thầm thể hiện sức hấp dẫn nam tính của .
Nguyễn Miên ngừng nhắc nhở bản còn mục đích, nhờ đó mới đắm chìm trong vẻ đàn ông của .
“Nói về, thỏa thuận sinh con?”
Cố Văn Châu bật , nhưng lời chứa đầy ẩn ý,
“Nguyễn Miên, em đang thử thách đấy ?”
Nguyễn Miên hổ đầu , đối phương.
Tên lên cung, việc cô đòi dừng lúc thực sự t.ử tế cho lắm.
Thế nhưng, nếu ngay bây giờ, cô sợ lát nữa Cố Văn Châu thú tính nổi lên, cô sẽ còn cơ hội mở lời!
“Tôi chỉ cảm thấy, vài chuyện nên rõ ràng thì hơn.”
Cố Văn Châu dậy, vẫn giữ nguyên tư thế áp lên cô, một tay chống cằm, cô từ cao xuống, bằng một giọng điệu vẻ kiên nhẫn:
“Em .”
Anh xem thử, Nguyễn Miên chuẩn ‘bất ngờ’ gì cho ? Nếu thỏa thuận sinh con cũng coi là bất ngờ!
“Lý do chúng sinh đứa bé , thừa , cũng cần nhiều.”
Nếu dùng ông ngoại làm cái cớ, cô sợ rằng cả đời cũng cơ hội sinh con cho Cố Văn Châu.
Gạt bỏ cảm giác tủi trong lòng, Nguyễn Miên cố gắng thể hiện như một thương nhân danh xứng với thực.
“Nếu mang thai, đứa bé thuộc về . Đương nhiên, sẽ để thiệt thòi. Tôi sẽ trả bộ cổ phần Cố gia cho , như một sự đền bù.”
Cô nghĩ kỹ từ lâu.
Cổ phần Cố gia là tâm huyết của Cố lão gia, ông để cho cháu dâu.
Nguyễn Miên phúc phận trở thành cháu dâu của Cố lão gia, thì đừng chiếm giữ cổ phần của mà chịu buông tay.
“Nghĩ thật chu đáo.”
Giọng Cố Văn Châu nhàn nhạt, nụ lạnh lùng ẩn sâu trong khóe môi căng thẳng.
Tuyệt vời! Quả hổ là phụ nữ để mắt!
Lợi dụng sinh con xong, lập tức vạch rõ ranh giới, bộ hành động hề dây dưa, chút do dự!
Anh thực sự hỏi Nguyễn Miên rằng,
Nếu sinh con với cô là trai thứ hai của , Cố Nghiễn Khâm, cô còn tuyệt tình đưa thỏa thuận sinh con ?
“Vậy đồng ý chứ?”
Mắt Nguyễn Miên ánh lên vẻ sáng rỡ.
Cô Cố Văn Châu cô trong lòng, nên chỉ cần đối phương chịu để đứa bé cho cô, cô mãn nguyện lắm .
Cô , chỉ một ánh sáng rỡ như thế cũng đủ khiến Cố Văn Châu đau thấu tâm can.
Vạch rõ ranh giới với , phụ nữ vui vẻ đến ư?
Tốt lắm!
“Anh gì mà đồng ý? Chẳng qua là khi thỏa mãn, tiện thể tặng em một con nòng nọc mà thôi.”
Cố Văn Châu thờ ơ nhếch môi, “Thứ so với cổ phần của Tập đoàn Cố Thị chúng thì chẳng đáng nhắc tới.”
Anh càng với vẻ khinh thường bao nhiêu, sự khó chịu trong lòng càng rõ rệt bấy nhiêu.
Cố Văn Châu là thiên chi kiêu t.ử của thành phố A, bao giờ trở nên hèn mọn như ?
Sinh con với phụ nữ thích, một chuyện đơn giản như thế, cần đường vòng cứu nước, và tất cả là vì một đàn ông khác.
Cố Nghiễn Khâm, tuyệt đối sẽ tha cho !
Ánh mắt đen của lóe lên tia lạnh lẽo, tuyên bố với Nguyễn Miên.
“Bây giờ, thể bắt đầu ?”
Ngay lúc , chỉ chiếm đoạt triệt để phụ nữ nhỏ bé , chỉ cơ thể, mà cả trái tim cô!
Anh cô , cô là của , chỉ thể là của riêng !
Anh thấy tên phát từ miệng cô!
Lời mời gọi nóng bỏng như khiến khuôn mặt Nguyễn Miên đỏ bừng.
Thế nhưng vì cả hai sinh con, chuyện mật là thể tránh khỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/phu-nhan-muon-ly-hon-co-thieu-phat-dien-roi-nguyen-mien-va-co-van-chau/chuong-160-danh-nhanh-thang-nhanh.html.]
Nguyễn Miên cố gắng kiểm soát sự hổ khắp , hít sâu một , nhanh chóng nhắm mắt .
Cô dám để Cố Văn Châu thấy đôi mắt .
Cô dám tưởng tượng, nếu Cố Văn Châu tâm tư của cô dành cho , thì cơn giông bão nào sẽ chờ đón cô.
Sự mê đắm ngắt quãng cuối cùng cũng tìm mạch để tiếp tục. Cố Văn Châu cảm nhận cơ thể cứng nhắc , Nguyễn Miên rõ ràng ngoan ngoãn mặc bày bố, nhưng cho cảm giác như cô chỉ nhanh chóng thành nhiệm vụ.
Cảm giác giống như một gáo nước lạnh dội thẳng đầu Cố Văn Châu, dập tắt d.ụ.c vọng của .
Anh đột ngột dậy,
“Nghỉ sớm .”
Cố Văn Châu ném một câu đẩy cửa phòng, dứt khoát bước ngoài.
Nguyễn Miên ngờ là cái kết .
Cô đột ngột mở choàng mắt, nửa chiếc giường trống , hiểu chuyện gì xảy .
Rõ ràng lúc nãy Cố Văn Châu cảm xúc , đột nhiên … dậy?
Chẳng lẽ nhiều cổ phần Cố gia như cũng thể dụ dỗ sinh con với cô ?
Sao thể như ?
Nguyễn Miên siết chặt nắm tay.
Cố Văn Châu đồng ý , dù thế nào cô cũng lấy ‘con nòng nọc’ của đối phương!
Mang dép lê, Nguyễn Miên đuổi theo Cố Văn Châu khỏi phòng.
Trong thư phòng, cuộc họp video của Cố Văn Châu vẫn đang diễn một cách trật tự.
Đánh nhanh thắng nhanh thôi, cô tin Cố Văn Châu là Liễu Hạ Huệ thật sự thể yên mà loạn!
(Liễu Hạ Huệ: phẩm hạnh cao quý, giữ , sắc làm lay động)
Thế nhưng…
Đây là đầu tiên Nguyễn Miên quyến rũ Cố Văn Châu, nhưng đặc biệt kinh tâm động phách!
Cốc cốc cốc.
Nguyễn Miên gõ cửa thư phòng Cố Văn Châu, hình nghiêng nghiêng tựa mép cửa, lập tức thu hút sự chú ý của .
Cố Văn Châu dùng ánh mắt hỏi cô chuyện gì, nhưng miệng vẫn quên tiếp tục cuộc họp video.
Thế nhưng giây tiếp theo, Nguyễn Miên, ngay mặt Cố Văn Châu, bắt đầu cởi cúc áo ngủ của .
Từng cái, từng cái.
Làn da trắng nõn dần dần lộ khi cúc áo mở, tầm mắt Cố Văn Châu cũng dần trở nên sâu thẳm.
vội vàng.
Một tay chống cằm, Cố Văn Châu nửa nửa báo cáo của các quản lý cấp cao, lặng lẽ tập trung sự chú ý Nguyễn Miên.
Anh xem, Nguyễn Miên định làm gì?
Thế nhưng, Cố Văn Châu tỏ quá đỗi bình tĩnh, khiến Nguyễn Miên giữ bình tĩnh nữa.
Chiếc áo ngủ trượt xuống đất theo bước chân cô, nhưng cô dừng , mà từng bước tới mặt Cố Văn Châu.
Chưa kịp để cô mở lời, một lực mạnh mẽ ập đến.
Khi cô hồn, Nguyễn Miên gọn trong vòng tay Cố Văn Châu.
Bàn tay to lớn của như mang theo lửa, ngừng châm lửa làn da trần trụi của cô.
Nguyễn Miên xoa nắn đến mức nóng bừng,
Đột nhiên,
“Tổng giám đốc Cố, báo cáo xong công việc, xin ngài chỉ thị.”
Giọng một vị quản lý cấp cao vang lên từ điện thoại của Cố Văn Châu.
Nguyễn Miên lúc mới nhận , Cố Văn Châu đến thư phòng là để họp!
Vậy thì, cô rốt cuộc làm gì?
Cởi quần áo quyến rũ trong khi đang họp ?
Nguyễn Miên hít một lạnh, cơ thể nóng như lửa nãy cũng lập tức nguội lạnh.
Cô ?
Nguyễn Miên Cố Văn Châu bằng ánh mắt cầu xin.
Cô hối hận , thể xem xét tình hình trong phòng mà làm chuyện táo bạo như chứ?