Ngay lúc , Cố Văn Châu chỉ cảm thán một câu, sẽ đền đáp . Anh lòng cho Trương Thao ngoài tìm kiếm tình yêu, đổi là sự viếng thăm nửa đêm của Nguyễn Miên!
Che giấu sự kích động và vui mừng trong mắt, Cố Văn Châu lạnh mặt mở cửa văn phòng, cố tình giả vờ bất ngờ hỏi: “Nguyễn Miên, cô đến đây làm gì?”
Nguyễn Miên đang chú ý đến bóng dáng Trương Thao thể xuất hiện bất cứ lúc nào trong hành lang, ngờ sự việc xảy ngay lưng ! Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Cố Văn Châu, lý do treo môi Nguyễn Miên cứng họng thốt .
“Kia... Trợ lý Trương ở đây ?” Vừa lời , Nguyễn Miên hận thể c.ắ.n đứt lưỡi . Dù cô hổ đến mức ngón chân co quắp chăng nữa, cũng nên hỏi thẳng về trợ lý của Cố Văn Châu. Cô đến văn phòng của Cố Văn Châu mà tìm trợ lý của , chẳng là "lạy ông ở bụi " ?
Ánh mắt Cố Văn Châu trầm xuống, thong thả : “Trương Thao , xin nghỉ .”
“Cái gì? Trương Thao xin nghỉ ?” Nguyễn Miên kinh ngạc kêu lên, câu hỏi trong lòng bất ngờ bật khỏi miệng: “Tại xin nghỉ?”
Rõ ràng là với cô rằng Cố Văn Châu thương vẫn tăng ca ở công ty, còn bảo ngoài mua đồ ăn khuya. Bây giờ hai thống nhất cô sẽ đến, mà tên đó bỏ ?
Cố Văn Châu cố tình thở dài một tiếng vẻ thoải mái: “Mùa xuân đến đấy, thanh niên lớn tuổi cũng tìm kiếm tình yêu thôi.”
Trái tim Nguyễn Miên lập tức chìm xuống đáy. mà... “Anh là mua đồ ăn khuya ...” Nguyễn Miên gắng gượng đấu tranh cuối.
Cố Văn Châu từ từ dịch chuyển , chỉ đồ ăn khuya bàn làm việc bên trong. “Trợ lý Trương tận tâm, mua đồ ăn khuya cho xong mới .”
Nguyễn Miên Cố Văn Châu đang khen đang tìm cách dìm hàng nữa.
Cô khỏi giật giật khóe miệng. Sao trùng hợp thế, cô đến thì tìm kiếm tình yêu ? E là tên đó kiếm đại một cái cớ để trốn , hòng tạo cơ hội cho cô và Cố Văn Châu ở riêng đây mà?
Tuy nhiên, Cố Văn Châu cho Nguyễn Miên thêm thời gian suy nghĩ. Anh thiếu kiên nhẫn dựa cửa: “Nguyễn Miên, chúng cứ ở cửa chuyện như thế ?”
Nguyễn Miên lắc đầu, nhưng căn phòng làm việc trống rỗng chỉ một Cố Văn Châu, cảm giác nguy hiểm đột nhiên ập đến.
Có lẽ là do Nguyễn Miên mãi phản ứng, Cố Văn Châu cũng mất kiên nhẫn. “Tùy cô thôi, ăn đây.” Anh về phía bàn làm việc, cầm một bát cháo thanh đạm lên, từng muỗng từng muỗng uống.
Nguyễn Miên nhớ đến mục đích chuyến của , cô đành cứng rắn bước .
Nhìn bát cháo trắng tinh trong tay Cố Văn Châu, trong lòng Nguyễn Miên dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô giải thích đó là sự xót xa, nhưng ngoài từ đó , cô thể nghĩ từ nào phù hợp hơn.
“Anh chỉ ăn cái thôi ?”
Cố Văn Châu nuốt cháo, liếc cô: “Chứ còn gì nữa? Bệnh nhân thể ăn quá nhiều dầu mỡ, cô ?”
“Tôi đương nhiên .” Nguyễn Miên ít nhiều cũng chăm sóc ông ngoại trong một thời gian dài, cô thành thạo trong việc chăm sóc bệnh nhân. đồ ăn thanh đạm bàn Cố Văn Châu, chẳng chút dầu mỡ nào. “Trợ lý Trương quá cẩn thận ? Anh đang dưỡng thương mà, thanh đạm đến mức ?”
Tuy nhiên, cô nhanh chóng nhận . Đàn ông vốn dĩ chăm sóc khác, Trương Thao theo sát Cố Văn Châu làm việc vất vả như , là cực nhọc .
“Phải , hôm nay đ.á.n.h với các , thương ?” Cố Văn Châu đang mang vết thương, mà năm của cô đều cao to vạm vỡ, năm chọi một, nghĩ thế nào thì Cố Văn Châu cũng là bắt nạt.
“Không.” Vừa , cháo trong bát của Cố Văn Châu hết. Anh thuận tay đặt bát xuống, nhưng vì động tác mạnh nên làm căng vết thương.
Cơn đau xé rách vết mổ đột ngột truyền đến, cố nhịn rên lên. sắc mặt tái nhợt, trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Sự đổi nhỏ Nguyễn Miên bắt chính xác, cô vội vàng tiến gần . “Cố Văn Châu, ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/phu-nhan-muon-ly-hon-co-thieu-phat-dien-roi-nguyen-mien-va-co-van-chau/chuong-131-xem-vet-thuong-cua-anh.html.]
“Không .” Đẩy cánh tay Nguyễn Miên đang đưa tới , Cố Văn Châu lạnh lùng lệnh đuổi khách. “Trương Thao ở đây, cô còn chuyện gì khác ? Không thì mau về , làm việc.”
Nếu là đây, Nguyễn Miên . bây giờ Cố Văn Châu rõ ràng đang cố chịu đựng, cô thể ?
“Anh thương nghỉ ngơi, làm gì?” Cơn giận đột nhiên bùng lên, lời của Nguyễn Miên cũng còn khách sáo.
Cố Văn Châu liếc cô, đôi môi mỏng mở khép . “Nguyễn Miên, làm gì, liên quan gì đến cô ?”
“Giấy ly hôn còn lấy, xem liên quan ?”
Cố Văn Châu ngờ, câu mà thường dùng Nguyễn Miên dùng để phản công chính .
Chỉ vì vết thương của Cố Văn Châu là do cứu cô mà , cô thể . Không cho thời gian phản ứng, Nguyễn Miên trực tiếp đưa tay lên vén áo sơ mi của .
Cố Văn Châu bản năng né tránh, “Cô làm gì đấy?”
“Tôi làm gì ? Tôi xem vết thương của !”
Nguyễn Miên tức điên . Cô từng thấy ai quý trọng bản như thế . Rõ ràng thương mà vẫn cố gắng làm việc!
Trong cơn tức giận, động tác của Nguyễn Miên nhanh. Cố Văn Châu kịp né tránh, cô thấy vết thương ở bụng của . Miếng băng gạc dày bọc lấy, đáng lẽ thể thấy tình hình bên trong, nhưng cô thấy những vệt m.á.u đỏ sẫm thấm miếng băng.
“Đã chảy m.á.u , đau ? Sao chịu tìm bác sĩ?”
“Hộp t.h.u.ố.c ? Cố Văn Châu, văn phòng chắc chắn chuẩn hộp t.h.u.ố.c đúng ?”
Cố Văn Châu gật đầu, “Ở trong ngăn kéo đầu giường của phòng nghỉ.”
Nguyễn Miên hừ lạnh một tiếng, liếc một cái đầy vẻ ghét bỏ, nhưng cơ thể vô cùng thành thật, nhanh chóng bước .
Trong văn phòng lạnh lẽo, tiếng bước chân vội vã của giày cao gót Nguyễn Miên dẫm sàn nhà mang đến một chút ấm, ấm lan thẳng tim Cố Văn Châu.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé bận rộn phía , trái tim Cố Văn Châu dâng lên một cảm giác ấm áp rõ nguyên nhân.
Lòng cuối cùng cũng là thịt, Nguyễn Miên cũng .
Bất kể quá trình khúc mắc đến , bất kể thương , giờ đây tâm trí Nguyễn Miên cuối cùng cũng đặt lên .
Nguyễn Miên lấy hộp thuốc, tháo băng gạc ở vết thương của . Nhìn thấy vết thương khô máu, cô khỏi tức giận.
"May mà vết thương rách quá nghiêm trọng."
"Đáng lẽ kệ mới ! Chẳng tự chăm sóc bản gì cả!"
Toàn bộ sự chú ý của Nguyễn Miên đều tập trung Cố Văn Châu. Cô xổm xuống, lấy cồn sát trùng và tăm bông nhẹ nhàng t.h.u.ố.c cho .
Điều cô thấy là:
Lúc , Cố Văn Châu đang xuống cô từ cao. Đôi mắt đen lạnh lùng của lóe lên ánh sáng từng , ngay cả khóe môi cũng nở một nụ nhàn nhạt.
Các cặp vợ chồng bình thường, lẽ cũng là như thế ?