Phong Hạo ngây tại chỗ, ngược hai Phong Cẩn bưng một đĩa bánh mì nướng và sữa tới, chút khách khí đẩy khay thức ăn của Phong Ngọc Thư .
"Anh cả thật sự già , thanh niên bây giờ sáng dậy mấy thích ăn bánh bao của ? Người thích bánh mì sữa trong tay đây ."
Phong Cẩn xong còn vẻ đắc ý.
Chỉ tư Phong Ngọc Châu và út Phong Cẩn Niên im lặng, dường như đang chờ xem Nguyễn Miên sẽ chọn bữa sáng của ai.
Nguyễn Miên ngờ, cô chỉ ngủ một giấc, tỉnh dậy thì cả Phong gia biến thành chiến trường khói súng.
Cậu cả và hai công khai đấu đá, tư và út thì âm thầm cá cược. Chỉ ba tính cách hướng ngoại là tham gia cuộc chiến, nhưng cứ lải nhải bên tai Nguyễn Miên.
Nhìn hai phần bữa sáng với phong cách khác biệt mắt, Nguyễn Miên đột nhiên thẳng dậy.
Cái ngày thể sống nổi nữa !
Chọn một trong hai phần ăn, vô hình chung cô sẽ đắc tội với .
Nếu chọn cả hai, phụ tấm lòng của hai .
Vì , cô làm thế nào cũng sai.
Ánh mắt cô lướt qua các , trong lòng chợt nảy một ý tưởng.
Nói cho cùng, các của cô chỉ là quá rảnh rỗi mà thôi.
Khi về Phong gia, mỗi họ đều công việc riêng, bận rộn đến mức thần long thấy đầu thấy đuôi, đương nhiên tâm trí để quan tâm đến chuyện của cô.
bây giờ thì khác. Chuyện của Tập đoàn Phong Thị, họ chỉ đóng vai trò hỗ trợ, sức khỏe của ông ngoại hồi phục , cần họ lo lắng quá nhiều, việc duy nhất cần làm là mấy em luân phiên qua thăm ông cụ.
Ngoài , còn chuyện gì khác nữa.
Người quen bận rộn bỗng dưng nhàn rỗi, họ chỉ tìm việc gì đó để làm, vì thế cô cháu gái bảo bối trở thành mục tiêu chung của họ.
Nguyễn Miên chợt rùng .
Cô khao khát yêu thương, nhưng tình yêu của các ập đến quá dồn dập, nặng nề đến mức cô thể chịu nổi.
Nguyễn Miên chống tay lên má, đôi mắt xinh đảo qua đảo .
Bỗng nhiên, mắt cô sáng lên.
Cớ gì việc gánh vác trọng trách sinh con nối dõi cho Phong gia đè lên vai cô chứ? Mấy cô là làm .
Vì , cô quyết định, cô trở thành một "bà mai" chuyên nghiệp, tìm mợ cho các !
Bước đầu tiên để tìm mợ, đó là một danh sách ghi các cô gái trong thành phố đủ tuổi kết hôn.
Cô đang suy nghĩ kiếm danh sách ở , thì Phong Ngọc Thư và Phong Cẩn bưng khay thức ăn gần Nguyễn Miên.
"Miên Miên, và cả mất công chuẩn , cháu ít nhất cũng ăn một miếng chứ?"
Phong Cẩn dịu giọng khuyên nhủ.
Nguyễn Miên lượng thức ăn đầy ắp bên trong, cái đầu vốn thiếu ngủ càng thêm đau.
Cô vốn định ăn cả hai, nhưng nhiều như , làm cô ăn hết?
Cuối cùng, khi vệ sinh cá nhân xong, ánh mắt chờ mong của hai , Nguyễn Miên lấy chiếc bánh bao nhân nước từ khay của Phong Ngọc Thư, lấy sữa từ khay của Phong Cẩn.
Pha trộn cả phong cách Á lẫn Âu, cô ăn cả hai, làm ai buồn.
Tuy nhiên, ngay khi Nguyễn Miên lấp đầy bụng, đầu óc cô bắt đầu choáng váng.
Nghe khi ăn no, đường huyết sẽ tăng lên, theo đó là cơn buồn ngủ ập đến.
Cô nghĩ nhiều, chỉ coi đây là phản ứng sinh lý bình thường.
Trước mặt năm , Nguyễn Miên ngáp một cái thật lớn, ngại ngùng :
"Cháu hình như tối qua ngủ ngon, ăn xong là buồn ngủ luôn."
Cô dùng tay vỗ vỗ đầu , "Không ngủ, ngủ, cháu còn ngoài nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/phu-nhan-muon-ly-hon-co-thieu-phat-dien-roi-nguyen-mien-va-co-van-chau/chuong-125-tim-mo-cho-cac-cau.html.]
Giang Lan còn đang viện, cô nên sớm đến bệnh viện để xem tình hình bên đó mới .
Tuy nhiên, Phong Ngọc Châu, nãy giờ lên tiếng, xen .
"Nếu buồn ngủ thì ngủ một giấc thật ngon , làm khó bản làm gì?"
Nếu nghệ thuật ngôn từ thể phân cấp, thì Phong Ngọc Châu tuyệt đối xứng đáng xếp hạng tối cao ở phương diện .
Rõ ràng là đang khuyên Nguyễn Miên ngủ nướng, bỏ bê việc, nhưng Nguyễn Miên thể giận , ngược còn thấy tư thật sự thương cô.
Quyết tâm ngoài mới hình thành thể kiểm soát mà lung lay.
"Vậy... để cháu ngủ dậy ngoài?"
Thêm một cái ngáp lớn, Nguyễn Miên lúc buồn ngủ đến mức thể mở mắt nữa.
Cậu ba Phong Hạo vội vàng xáp .
"Ngủ ngủ , công ty Phong gia bao nhiêu , làm một ngày thì sập chắc? Miên Miên của chúng ngủ ngon mới là quan trọng."
"Ừm,"
Cơn buồn ngủ ập đến, Nguyễn Miên cố gắng giữ tỉnh táo Phong Hạo, "Cậu ba, hôm nay ... hình như lạ."
Cụ thể là lạ ở , cô nhất thời rõ .
Có lẽ vì tối qua nghỉ ngơi , bây giờ quá buồn ngủ, nên đầu óc minh mẫn?
Phong Hạo xòa , "Cậu gì mà lạ chứ? Chẳng qua là thương cháu thôi, cháu gái bảo bối của . Cháu bây giờ là bảo bối của cả Phong gia đấy!"
Nói như thì hình như cũng... lý.
Mi mắt Nguyễn Miên nặng trịch như đeo ngàn cân, mặc dù cô cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng chỉ trong chớp mắt vài phần trăm giây, cô chìm giấc ngủ.
Trước khi ngủ say, Nguyễn Miên chỉ một suy nghĩ.
Từ nay về cô bao giờ thức khuya nữa, buồn ngủ quá òa òa...
Phong Cẩn Niên, nãy giờ lên tiếng, bước từ giữa đám em, vén mí mắt Nguyễn Miên, xác nhận cô ngủ say, đó mới với :
"Mấy chắc chắn làm , Miên Miên tỉnh dậy sẽ giận chứ?"
"Với , thằng ba, t.h.u.ố.c Miên Miên uống là chú lấy ở ? Có làm hại đến cơ thể cháu ?"
Phong Hạo vội vàng giải thích, "Sao vấn đề ? Chỉ là để con bé ngủ một giấc thật ngon thôi mà."
"Hơn nữa, năm em chúng ngoài xử lý Cố Văn Châu tên khốn cũng mất nhiều thời gian, thể cho con bé uống bao nhiêu t.h.u.ố.c chứ!"
Phong Cẩn Niên cạn lời.
Là một luật sư vàng, rõ những việc mấy em đang làm hôm nay ngoài khuôn khổ pháp luật.
Là một làm nghề pháp luật, thấy hổ vì bản ngầm đồng ý tham gia, còn khuyên bảo dừng kịp thời.
!
Nghĩ đến việc họ làm như là để trừng phạt thằng nhóc Cố Văn Châu , những thấy hổ thẹn, mà còn cảm thấy cơn bão tố đến quá muộn!
"Nếu như ... chúng nhanh lên thôi!"
Phong Cẩn Niên bóp bóp các khớp ngón tay, tạo tiếng 'rắc rắc' mà hề .
Cố Văn Châu , dạy dỗ tên nhóc đó một trận từ lâu !
Trụ sở Tập đoàn Cố Thị, văn phòng Tổng tài.
Cố Văn Châu ghế sofa trong văn phòng, nhịn day day huyệt Tinh Minh để giảm bớt mệt mỏi.
Giang Lan sinh t.ử rõ, là nghi phạm quan trọng trong vụ án hại Nguyễn Miên.
Thân phận quan trọng như khiến Cố Văn Châu thể đề cao cảnh giác.
Anh thức trắng đêm, canh giữ Giang Lan bên ngoài phòng ICU suốt cả đêm. Mãi đến khi bác sĩ thông báo Giang Lan qua cơn nguy kịch, mới về công ty chợp mắt một chút.