Phong Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn Từ Lâu Rồi - Chương 126: Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm

Cập nhật lúc: 2025-12-23 11:51:20
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Dung Từ ngạc nhiên khi thấy con bé, đưa tay xoa đầu con: “Tan học là con đến đây luôn ?”

“Vâng ạ!” Phong Cảnh Tâm vui vẻ đáp đó sang chào bà cụ Dung: “Bà cố ngoại.”

Bà cụ Dung ừ một tiếng thì Phong Đình Thâm từ trong phòng bệnh bước .

Thấy họ, gật đầu chào.

Bà cụ Dung mặt lạnh tanh nhưng gì.

Dung Từ cũng chỉ liếc một cái thu hồi tầm mắt.

Thấy Phong Cảnh Tâm vẻ chuyện với , cô bảo: “Mẹ và bà cố ngoại thăm bà cố nội .”

“Dạ...”

Phong Cảnh Tâm đành tạm gác mong tâm sự, nắm tay Dung Từ cùng phòng bệnh.

Phong Đình Thâm nhận lấy hoa và giỏ trái cây Dung Từ mang đến, theo họ phòng bệnh.

Bà cụ Phong thấy Dung Từ và bà cụ Dung đến thì vui mừng : “Sao hai đến đây?”

Bà cụ Dung thấy bà cử động khó khăn, định cố dậy thì vội ngăn , : “Bà còn nữa, xảy chuyện lớn thế báo cho một tiếng.”

Nói đến đây, nụ mặt bà cụ Phong nhạt vài phần, liếc Phong Đình Thâm đang rót nước cho Dung Từ và bà cụ Dung, : “Tôi còn mặt mũi nào gặp hai ...”

Dung Từ và bà cụ Dung nhận lấy cốc nước Phong Đình Thâm đưa.

Bà cụ Dung lúc mới : “Đây là chuyện của bọn trẻ, trách bà chứ?”

...”

Thấy Phong Cảnh Tâm ở đây, bà cụ Phong cũng tiện quá rõ ràng.

Bà cụ Dung vỗ nhẹ mu bàn tay bà: “Tôi hiểu cả mà.”

Hai bà cụ hàn huyên một hồi, bà cụ Phong chuyển tầm mắt sang Dung Từ.

Kể từ hoạt động ngoại khóa ở trường , Phong Cảnh Tâm gặp Dung Từ.

Nên giờ cô bé cứ quấn lấy Dung Từ, len giữa hai chân cô, định trèo lên cô.

Dung Từ đành đặt cốc nước xuống, bế con bé lên đùi.

Thấy bà cụ Phong sang, cô gọi một tiếng: “Bà nội.”

“Ừ.” Bà cụ Phong tươi rói.

Có Phong Cảnh Tâm ở đây, họ cũng tiện bàn luận nhiều về chuyện của Dung Từ và Phong Đình Thâm.

Bà cụ Dung và Dung Từ chủ yếu hỏi han tình hình sức khỏe của bà cụ Phong.

Bà cụ Phong kể tỉ mỉ, ngày mai bà phẫu thuật, bà cụ Dung : “Vậy mai qua đây với bà.”

“Làm phiền bà chị già quá.”

Bà cụ Dung đến trò chuyện, tinh thần bà cụ Phong cũng hơn hẳn.

Trò chuyện một lúc, bà cụ Phong sực nhớ , hỏi: “Chưa ăn cơm đúng ? Thế , Đình Thâm, cháu sắp xếp đưa...”

“Không cần .” Bà cụ Dung ngắt lời: “Tôi và Tiểu Từ ăn cơm mới đến.”

Nói xong, bà lạnh nhạt bảo Phong Đình Thâm: “Anh và Tâm Tâm ăn thì ăn .”

Phong Cảnh Tâm lâu ăn cơm cùng Dung Từ, liền ôm cổ cô nài nỉ: “Mẹ ơi, con nhớ lắm, cùng chúng con mà.”

Nhớ những gì thấy tối qua, Phong Cảnh Tâm nhớ , Dung Từ cụp mắt nhạt từ chối: “Mẹ làm cả ngày mệt , nhiều, hai cha con ăn .”

Dung Từ , Phong Cảnh Tâm cũng tiện đòi hỏi thêm.

rúc lòng Dung Từ, ngửi mùi hương quen thuộc cô, cô bé nỡ rời xa vòng tay .

Cô bé sang Phong Đình Thâm đang bên cạnh quan sát hai con: “Ba ơi, con ăn cơm ở đây, gọi đồ về đây ăn ạ?”

Phong Đình Thâm : “Được.”

Phong Cảnh Tâm vui vẻ hẳn lên, càng ôm chặt Dung Từ buông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/phong-tong-vo-ngai-muon-ly-hon-tu-lau-roi/chuong-126-me-oi-con-nho-me-lam.html.]

Bà cụ Dung và bà cụ Phong nhiều chuyện để .

Dung Từ một bên, thỉnh thoảng mới xen vài câu.

Một lúc , Phong Cảnh Tâm thấy mệt, hỏi Dung Từ: “Mẹ ơi, bao giờ mới xong việc ạ?”

Dung Từ bà cụ Dung thấy, bế con bé ghế sofa phía xa , mới : “Mẹ cũng rõ nhưng nếu đổi thì sẽ ngày càng bận hơn.”

“Hả?”

Phong Cảnh Tâm ngờ như , thất vọng vô cùng.

“Thế bao giờ mới rảnh đưa con trượt tuyết ạ?” Cô bé vẫn nhớ chuyện .

Dung Từ nghĩ một chút : “Tháng nhé.”

“Thật ạ?”

“Ừ.” Dung Từ : “Khi nào rảnh, sẽ báo con.”

“Vâng ạ!” Phong Cảnh Tâm vui vẻ trở .

Nhớ đến chuyện tối qua, Phong Cảnh Tâm vội hỏi: “À đúng , tối qua dạo phố ạ?”

Dung Từ khựng nhưng vẫn đáp: “Ừ.”

“Hả? Vậy là tối qua con thấy thật ạ?”

“Chắc thế.”

Dung Từ dứt lời thì phát hiện Phong Đình Thâm đang nghiêng .

Phong Cảnh Tâm cũng lâu dạo phố cùng Dung Từ, tuy đó lúc cô bé thấy chỉ dạo phố thôi thì chán ngắt.

giờ nghĩ , cô bé thấy nhớ.

Cô bé : “Vậy rảnh, đưa con dạo phố cùng nhé? Mình còn khu vui chơi chơi xe điện đụng nữa.”

Dung Từ thu hồi tầm mắt: “Được.”

Phong Cảnh Tâm líu lo chuyện ngừng, lúc Phong Đình Thâm cầm cốc nước Dung Từ uống, đổ nước nguội , rót một cốc nước ấm khác đặt lên bàn mặt cô.

Dung Từ thấy , nhạt giọng cảm ơn.

Phong Đình Thâm: “Không gì.”

Anh cũng thuận thế xuống ghế sofa bên cạnh.

Bà cụ Phong và bà cụ Dung đang chuyện vui vẻ, thấy cảnh gia đình ba cùng , bà cụ Phong dừng câu chuyện đang dở.

Bà cụ Dung theo hướng của bà nhưng biểu lộ gì, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Bà cụ Phong thở dài: “Bà xem...”

“Đã là quyết định của chúng nó thì đừng ép buộc nữa.” Bà cụ Dung .

Bà cụ Phong thở dài.

Chẳng bao lâu , đồ ăn Phong Đình Thâm gọi mang đến.

Một bàn đầy ắp thức ăn, rõ ràng chỉ dành cho hai .

Phong Đình Thâm với Dung Từ: “Cùng ăn chút .”

Dung Từ thấy một nửa món ăn đều là món cô thích.

Hơn nữa Phong Đình Thâm còn bảo bày hết về phía cô.

Tiếp đó, Phong Đình Thâm bảo: “Tâm Tâm, gọi bà cố ngoại ăn cơm.”

“Dạ.”

Phong Cảnh Tâm lúc mới chịu tuột xuống khỏi Dung Từ, chạy kéo tay bà cụ Dung ăn cơm.

Bà cụ Phong cũng khuyên: “Bà qua ăn chút , thì ngại lắm, mai dám để bà sang thăm nữa .”

Bà cụ Dung đành qua, xuống bàn ăn.

Thấy mặt Dung Từ là món cô thích, bà cụ Dung khựng , liếc Phong Đình Thâm.

Loading...