“Cô ơi, mua kẹo hồ lô ?”
Dung Từ đầu .
Những xiên kẹo hồ lô căng mọng, màu sắc hấp dẫn đập mắt, trong lòng cô khẽ động.
Đã lâu lắm cô ăn kẹo hồ lô.
Nghĩ đến đây, cô về phía Phong Cảnh Tâm.
Quả nhiên thấy Phong Cảnh Tâm đang cầm một xiên kẹo hồ lô, ăn ngon lành.
Ngoài , tay Lâm Vu từ lúc nào thêm một bó hoa hồng đỏ.
Cô nép Phong Đình Thâm, trò chuyện với còn Phong Cảnh Tâm thì đưa xiên kẹo hồ lô c.ắ.n dở cho cô .
Lâm Vu nhận lấy, c.ắ.n một miếng ngay chỗ Phong Cảnh Tâm cắn, Phong Cảnh Tâm c.ắ.n thêm miếng nữa đưa cho Phong Đình Thâm.
Chỉ thấy Phong Đình Thâm lắc đầu, gì đó ăn.
Dung Từ thu hồi tầm mắt, với cô gái bán kẹo hồ lô: “Cho một xiên dâu tây.”
Vừa dứt lời, cô định sang hỏi Quý Khuynh Việt ăn , cô mời thì Quý Khuynh Việt lên tiếng : “Để trả.”
Nói xong, nhanh chóng lấy điện thoại thanh toán, nhận lấy xiên kẹo hồ lô từ cô bán hàng đưa cho cô.
Một xiên kẹo hồ lô cũng chỉ hơn hai mươi tệ.
Dung Từ thấy , đưa tay nhận lấy, : “Cảm ơn.”
“Không gì.”
Họ mải chuyện mà để ý Lâm Vu và Phong Đình Thâm vặn về phía .
Cũng vặn thấy cảnh Quý Khuynh Việt trả tiền mua kẹo hồ lô cho Dung Từ.
Ánh mắt Phong Đình Thâm trầm xuống, nụ mặt Lâm Vu vụt tắt.
Dung Từ và Quý Khuynh Việt đều để ý đến họ.
Màn pháo hoa kéo dài hai mươi phút.
Pháo hoa vẫn đang bắn, họ tiếp tục xem pháo hoa.
Phong Cảnh Tâm đầu : “Ba ơi, dì Vu Vu, hai gì thế?”
Phong Đình Thâm thu hồi tầm mắt: “Không gì.”
Lâm Vu cũng mỉm .
Vài phút , màn pháo hoa cuối cùng cũng kết thúc.
Dung Từ : “Cảm ơn đưa xem pháo hoa còn cả kẹo hồ lô nữa.”
“Định về ?”
“Ừ, mua ít cây cảnh về thôi.” Cô .
Quý Khuynh Việt cũng giữ , : “Được.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Dung Từ rời .
Quý Khuynh Việt theo dòng , đang định đến bãi đỗ xe lái xe về thì gọi : “Khuynh Việt?”
Là giọng của Nhậm Kích Phong.
Quý Khuynh Việt : “Kích Phong.”
Nhậm Kích Phong tới: “Sao ở đây?”
“Đi ăn với bạn thôi.” Anh đáp: “Còn ?”
Sắc mặt Nhậm Kích Phong chút tự nhiên: “Cũng tàm tạm.”
“Tớ chuẩn về đây, thì ?”
“Tớ...”
Vừa mở miệng, giọng Nhậm Kích Phong khựng , mắt chằm chằm về phía xa, thể dời .
Quý Khuynh Việt theo hướng của , phát hiện đang nhóm Phong Đình Thâm và Lâm Vu.
Họ dường như định về mà một quán cà phê.
Nhậm Kích Phong vẫn thu hồi tầm mắt: “Cô bé ... Chẳng lẽ tin đồn là thật? Phong Đình Thâm thực sự con gái?”
Quý Khuynh Việt thực quan tâm lắm đến chuyện .
Anh : “Chắc .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/phong-tong-vo-ngai-muon-ly-hon-tu-lau-roi/chuong-123-co-be-la-con-gai-cua-dinh-tham.html.]
Nhậm Kích Phong chôn chân tại chỗ, mím chặt môi.
Nếu cô bé thực sự là con gái Phong Đình Thâm, Lâm Vu ở bên chẳng sẽ chịu nhiều thiệt thòi ?
Hơn nữa cũng tin đồn Phong Đình Thâm kết hôn.
Nếu chuyện cũng là thật.
Nếu Phong Đình Thâm và vợ cũ vì đứa con mà dây dưa dứt, Lâm Vu chẳng càng thiệt thòi hơn ?
Điện thoại Quý Khuynh Việt reo lên.
Một lúc , cúp máy, : “Tớ còn chút việc, về đây, cùng ?”
Nhậm Kích Phong hồn, ánh mắt thâm trầm: “Thôi, tớ còn đợi một , về , hôm nào rảnh tụ tập.”
“Được.”
Quý Khuynh Việt .
Bóng khuất hẳn, Nhậm Kích Phong mới về phía quán cà phê.
Vừa đẩy cửa quán cà phê, chạm mặt Lâm Vu đang định đưa Phong Cảnh Tâm vệ sinh.
Cả hai đều dừng bước.
Lâm Vu thấy , : “Anh Nhậm? Trùng hợp thế?”
“Ừ.” Nhậm Kích Phong đóng cửa , quanh quán cà phê một lượt thấy Phong Đình Thâm đang gọi món với nhân viên phục vụ.
Anh thu hồi tầm mắt, dừng Phong Cảnh Tâm.
Chỉ liếc qua một cái, gần như thể khẳng định Phong Cảnh Tâm chính là con gái Phong Đình Thâm.
Bởi vì khuôn mặt Phong Cảnh Tâm giống Phong Đình Thâm đến bốn năm phần.
Tuy nghĩ nhưng vẫn hỏi: “Cô bé là...”
Lâm Vu cụp mắt, : “Con gái Đình Thâm.”
Quả nhiên.
Lòng Nhậm Kích Phong chùng xuống.
Lúc , Phong Cảnh Tâm lên tiếng: “Dì Vu Vu, chú trai là ai thế ạ?”
Lâm Vu cúi xuống, véo nhẹ mũi Phong Cảnh Tâm, dịu dàng: “Bạn của dì.”
Phong Cảnh Tâm: “À...”
Lâm Vu hỏi Nhậm Kích Phong: “Anh Nhậm hẹn bạn...”
Anh hết câu Phong Cảnh Tâm cắt ngang.
Cô bé lắc tay Lâm Vu: “Dì Vu Vu, nhanh đưa con vệ sinh .”
Lúc nãy uống sữa, giờ buồn vệ sinh quá, sắp nhịn nữa .
Thấy Lâm Vu vẻ còn chuyện tiếp với Nhậm Kích Phong, cô bé nhịn mà ngắt lời.
Cũng vì buồn vệ sinh quá nên giọng điệu như đang lệnh cho Lâm Vu.
Nhậm Kích Phong thấy Lâm Vu đối xử dịu dàng với Phong Cảnh Tâm như còn Phong Cảnh Tâm vẻ sai bảo cô .
Anh nhíu mày rậm.
Lâm Vu dường như chẳng để tâm chút nào, Phong Cảnh Tâm vẫn dịu dàng và kiên nhẫn như thế: “Được , dì là dì , dì đưa con ngay đây.”
Nói xong, cô bảo Nhậm Kích Phong: “Tôi nhé, lát gặp .”
Thấy cảnh , trong lòng Nhậm Kích Phong càng thêm khó chịu.
giờ cũng tư cách gì để , đành bảo: “Tôi cũng đang định vệ sinh, là cùng ?”
Lâm Vu : “Được thôi.”
Phong Cảnh Tâm vội thật , thấy Lâm Vu cứ lề mề, cô bé đợi nữa, buông tay Lâm Vu , tự chạy về phía nhà vệ sinh.
Lâm Vu thấy cũng chẳng còn tâm trí mà để ý đến Nhậm Kích Phong, vội vàng đuổi theo: “Tâm Tâm, đợi dì với.”
Nhậm Kích Phong theo, càng cảm thấy Phong Cảnh Tâm quá tùy tiện.
Phong Cảnh Tâm đang định gì đó thì bỗng dừng bước, về phía bên cạnh.
“Tâm Tâm?”
Lâm Vu đuổi kịp, thấy cô bé chạy nữa mà yên một chỗ, trong lòng lập tức đoán thể cô bé thấy Dung Từ.
Liếc Nhậm Kích Phong đang rảo bước theo , ánh mắt cô lóe lên, kéo Phong Cảnh Tâm: “Tâm Tâm, chẳng con vệ sinh ? Chúng ...”
“Vâng.”
Phong Cảnh Tâm quanh mấy , thấy Dung Từ nữa, nghĩ chắc nhầm nên tìm nữa, vội vàng chạy nhà vệ sinh.
Dung Từ quả thực đang ở hướng Phong Cảnh Tâm nhưng cô khác che khuất, trung tâm thương mại qua kẻ tấp nập, cô cũng để ý đến họ.