Chuyện đời khó lòng vẹn .
Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân lờ mờ, dừng cửa phòng bệnh của cô .
Phó Tranh nhẹ nhàng đẩy cửa , đến bên giường bệnh, khẽ hỏi: “vẫn ngủ ?”
“Chưa, khó ngủ.”
Phó Tranh mượn phòng vệ sinh riêng của bệnh phòng, vệ sinh cá nhân đơn giản, cởi áo khoác, vén chăn lên giường: “Ngủ .”
“ừm.”
Họ ăn ý nhắc đến lời ông nội.
Ôn Lương nhắm mắt, từ lúc nào ngủ .
Khi trời hửng sáng, ôn Lương một tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô vươn tay , nhưng rụt về.
Đó tiếng chuông điện thoại của cô .
Phó Tranh cầm điện thoại bàn đầu giường, vén chăn xuống giường.
Ôn Lương tưởng sẽ ngoài điện thoại, ai ngờ cửa sổ, ngoài: “Alo, Tư Nghi.”
“A Tranh, em gặp ác mộng, thể đến thăm em ?”
“Xin Tư Nghi, nếu em sợ thì cứ để Vương Nghiên ở bên em, ông nội bệnh , ở bệnh viện cùng ông, thể qua đó .”
“À? Ông nội bệnh nghiêm trọng ạ? Em nhớ đây ông nội với em, em thể đến thăm ông ?”
Phó Tranh im lặng, ôn Lương giường một cái.
Ôn Lương vội vàng thu hồi ánh mắt, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Rõ ràng Phó Tranh thấu.
Anh che micro, hỏi ôn Lương: “Tư Nghi cô đến thăm ông nội, em thấy thế nào?”
Ôn Lương giả vờ ngủ thành, đành mở mắt, chống : “Tôi thấy . ông nội hôm qua phẫu thuật xong, bây giờ tình hình vẫn định lắm, hơn nữa ông nội bây giờ lẽ là gặp nhất chính là cô . Nếu cô thật sự đến, thì đợi ông nội chuyển sang phòng bệnh thường hẵng .
“Anh cũng nghĩ .”
Phó Tranh đưa điện thoại lên tai: “Xin Tư Nghi, bây giờ vẫn , nếu cơ hội sẽ để em đến, ngoài , mấy ngày nay thời gian đến thăm em.”
“A Tranh, cần em nữa ? Em mơ thấy chuyện ngày hôm đó thật đáng sợ, em mơ thấy em bắt một căn phòng tối đen, kêu trời thấu kêu đất linh, giọng em đều khản đặc . Họ đánh đập em, còn...”
Truyện nhà Xua Xim
“Tư Nghi, nếu em sợ thì hãy tìm bác sĩ tâm lý.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-87.html.]
“Em chỉ đến ở bên em...”
“Tư Nghi, em chọn giữa em và ông nội ?”
“...Em ý đó.”
“Dù em ý đó, cũng cho em , giữa em và ông nội, nhất định sẽ chọn ông nội, hiểu ?”
“Hiểu ... A Tranh đừng bỏ rơi em, em nhất định sẽ lời gặp bác sĩ.”
“ừm.”
Phó Tranh cúp điện thoại, đơn giản mặc quần áo, với ôn Lương: “Anh xuống xem ông nội thế nào , em ngủ thêm chút .”
“ừm, .” Ôn Lương mơ mơ màng màng đáp, sắp ngủ rối.
Một lát , Phó Tranh lên: “ông nội vẫn tỉnh. Chị dâu đang canh bên giường.”
Phó Tranh cởi áo khoác lên giường: “Ngủ thêm một lát.”
Ôn Lương chợp mắt thêm nửa tiếng, dậy rửa mặt, cùng Phó Tranh đến phòng bệnh thăm ông cụ.
Đến cửa phòng bệnh, liền thấy tiếng chuyện bên trong.
Nhận kỹ, thì chuyện là một bà cụ đến từ sáng sớm từ nhà cũ, còn là Tô Thanh Vân, vợ của Phó Việt.
Khi Ôn Lương bước , Phó Tranh nắm tay cô , cùng cô sánh bước phòng bệnh.
“Bà nội, chị dâu.”
Đến phòng bệnh, ôn Lương và Phó Tranh chào hỏi họ.
“Hai đứa đến , ngủ thêm chút nữa?” Bà cụ .
“Không ngủ , nên đến đây, ông nội bây giờ thế nào ?” ôn Lương trong hai cái.
“vẫn đang ngủ đấy. Hai đứa ăn cơm ? Mau , ở đây cần nhiều thế .”
“ừm, bà nội, chị dâu, chúng cháu ăn cơm đây.”
Phó Tranh nắm tay ôn Lương khỏi phòng bệnh.
Anh đầu ôn Lương: “Anh bảo mang đến, là...”
“Không cần phiền phức , cứ đến nhà ăn bệnh viện .” ôn Lương .
“Trong nhà ăn đông , mắt em rõ, là về phòng bệnh , mua.”
“Cũng .”
Phó Tranh đưa ôn Lương về phòng bệnh, đến nhà ăn bệnh viện mang về hai suất ăn sáng, cùng ôn Lương dùng bữa.