Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 838: Cha của Emma

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:55:32
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trái tim Ôn Lương nặng trĩu.

Cô để một vệ sĩ ở trong xe, một khác lầu canh gác, còn cô thì dẫn theo Lục Diệu lên bằng cầu thang cũ kỹ.

Cầu thang lầu phủ đầy bụi và mùi dầu mỡ, ánh sáng lờ mờ, mang theo sự u ám đặc trưng của những khu nhà cũ kỹ.

Cả hai dừng một cánh cửa cuối hành lang tầng ba.

Lớp sơn xanh cửa bong tróc, khung cửa thì biến dạng nhẹ, giống như chỉ cần gió mạnh một chút là sập.

Ôn Lương hít sâu một , gõ nhẹ lên cửa.

Bên trong vang lên tiếng bước chân chậm chạp, kèm theo tiếng ho khan.

“Ai đấy?”

“Xin hỏi, là ông Charlie ạ?”

Ôn Lương cố gắng khiến giọng thật dịu dàng và thiện.

Một lát , cửa hé một khe nhỏ.

Qua khe hẹp , hiện một gương mặt đầy nếp nhăn, in hằn dấu vết của năm tháng và mỏi mệt. Đôi mắt đục ngầu mang theo vẻ cảnh giác chằm chằm hai vị khách lạ bên ngoài.

“Các là ai?”

Giọng ông khàn đặc, mang theo chất giọng địa phương nặng, đầy cảnh giác.

Ông khom lưng, mặc một chiếc áo khoác cũ bạc màu, cổ tay áo rách tả tơi.

“Ông Charlie, tên là Fay.”

Ôn Lương ông bằng ánh mắt chân thành,

“Chúng … đến vì chuyện của Emma.”

Vừa đến cái tên “Emma”, đôi mắt đục ngầu lập tức co rút , ông căng cứng, theo phản xạ đóng sập cửa :

“Các , chẳng gì cả.”

“Ông Charlie, xin đừng vội từ chối.”

Giọng Ôn Lương nhẹ, nhưng mang theo một lực áp thể kháng cự:

“Tôi cũng giống như Emma, đều là nạn nhân của bệnh viện Keller.”

Cô ngừng một chút, thẳng đôi mắt đỏ ngầu của ông lão:

“Chúng tin những điều Emma từng , về Keller, về tập đoàn KL. Chúng lật mặt bọn chúng. Tôi ông luôn khao khát đòi công lý cho Emma. Xin ông, hãy giúp chúng .”

Ông lão ho sù sụ mấy tiếng, sống lưng càng cong xuống, lộ vẻ mỏi mệt tột cùng.

“Tám năm qua, bao tìm đến cửa, kẻ tự xưng là phóng viên, kẻ giả làm cảnh sát, ai cũng sẽ giúp chẳng tin tức gì nữa cả.”

Giọng ông khàn đặc như sắp vỡ vụn:

“Bọn họ đều là kẻ lừa đảo. Không ai thật sự đòi công bằng cho Emma… chỉ lấy chuyện của nó câu view mà thôi.”

Lục Diệu lúc mới cất lời, giọng trầm :

“Ông Charlie, chúng phóng viên, cũng cảnh sát. Chúng là nạn nhân giống như Emma, là những cùng một chiến tuyến. Xin ông cho chúng vài phút, thể manh mối chúng , kết hợp với những gì ông , sẽ ghép một bức tranh chỉnh.”

Ông lão trầm mặc vài giây, chậm rãi mở toang cánh cửa.

“Vào .”

Ông khàn giọng , “Chỉ vài phút thôi đấy.”

Bên trong là một căn hộ nhỏ tối tăm, đồ đạc đơn sơ cũ kỹ: một chiếc bàn gấp, hai chiếc ghế, một chiếc giường đơn.

Cửa sổ duy nhất thì đối diện với bức tường lưng tòa nhà bên cạnh, gần như ánh sáng lọt .

Trong khí phảng phất mùi thuốc và thứ mùi đặc trưng của già sống một — ẩm mốc, cô quạnh, và u uất.

Trên tường treo một tấm ảnh nhỏ, mờ, là cảnh Emma thời trẻ đang ôm một ba bốn tuổi, tóc vàng, rạng rỡ.

Ông Charlie phịch xuống chiếc ghế ọp ẹp cạnh bàn, mời họ , cũng chẳng họ, chỉ cúi đầu, lặng lẽ vuốt ve đôi tay đầy chai sạn và đốm đồi mồi của .

“Các gì? Những gì cần , cả tám năm . Không ai tin.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-838-cha-cua-emma.html.]

Ôn Lương vòng vo, thẳng vấn đề:

“Ông Charlie, về cái ‘Hội tương trợ mang nhóm m.á.u hiếm KL’ đó, ông bao nhiêu? Emma gia nhập thế nào? Người liên lạc với cô , ông từng gặp ?”

Trong mắt ông lão bùng lên một tia căm hận đến tận xương tủy:

“Hội ? Hừ! Một cái bẫy ăn thịt thì ! Emma… nó gặp một tên Mark Thompson tại trung tâm y tế cộng đồng, lúc xét nghiệm đường huyết miễn phí. Gã nhóm m.á.u của Emma vô cùng quý hiếm, là ‘máu thiên thần một phần vạn’ gì đó. KL một chương trình hỗ trợ đặc biệt, cung cấp dịch vụ kiểm tra sức khỏe miễn phí, nhất…”

Ông phát một tràng khô khốc, khiến lạnh sống lưng:

“Miễn phí… ha ha… miễn phí…”

“Gã Mark đó làm nhóm m.á.u của Emma? Emma phát hiện nhóm m.á.u hiếm đó từ khi nào?”

Ôn Lương truy hỏi.

“Là lúc Jamie lên ba. Nó nghịch ngợm xe máy tông, truyền máu. Khi đó, chúng mới phát hiện nhóm m.á.u của Jamie đặc biệt, và nhóm m.á.u của Emma cũng thế.”

Ông ngừng , giải thích:

“Jamie là con trai của Emma.”

“Trước khi phát hiện ung thư gan, Emma biểu hiện gì bất thường ?”

Những câu hỏi , ông Charlie trả lời vô , gần như cần suy nghĩ:

“Hồi đó Emma gầy một chút. Nên khi nhận kết quả ung thư gan, chúng tin sái cổ. Hoảng loạn, nên mới ký bản thỏa thuận ‘tình nguyện’ đó.”

“Sau đó Emma bắt đầu tham gia các thử nghiệm thuốc? Ông từng gặp ai trong phòng thí nghiệm đó ?”

“Có, gặp một . Lần đầu Emma thử thuốc, là đưa nó đến. Ở khu tiếp tân của phòng thí nghiệm, thấy nhiều cũng đang đợi. Toàn là những đến để tham gia thử nghiệm thuốc, nên nghi ngờ gì. Tiếp đón chúng là một thanh niên mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, bảng tên n.g.ự.c ghi tên.”

Ông lão thở dài, giọng nghẹn :

khi Emma chết, gọi phỏng vấn. Phòng thí nghiệm đó ngay trong đêm tháo dỡ sạch sẽ, chẳng để dấu vết gì. Khi truy tìm tiếp đón chúng hôm … mới phát hiện , cái tên ghi bảng tên đó cũng là giả!”

Ôn Lương lắc đầu đầy đau lòng và bất lực.

Cùng một thủ đoạn, lặp lặp — khiến khó lòng phòng .

Ai mà ngờ, đến cái tên ghi bảng tên cũng là giả chứ?

Truyện nhà Xua Xim

Cô liếc sang Lục Diệu, chỉ về phía bức ảnh tường, tò mò hỏi:

“Đứa bé trong ảnh là Jamie ? Sau khi Emma qua đời, đưa ?”

Tính , Jamie hiện tại chắc mười hai tuổi, là một thiếu niên .

Trong căn phòng chật hẹp , dấu hiệu gì cho thấy từng một đứa trẻ sống ở đây.

Nghe đến tên cháu ngoại, ông Charlie bỗng run rẩy dữ dội, ôm mặt nức nở như một con thú thương đang gào thét trong đau đớn.

Mãi một lúc , ông mới gượng gạo ngẩng đầu, giọng nứt như tấm kính rạn:

“Lúc Emma mất… Jamie mới bốn tuổi. Nó cơ quan phúc lợi trẻ em đưa . Họ đủ điều kiện nuôi nó… Tôi từng làm đơn xin nhận thằng bé… nhưng vô ích. Đến bây giờ, còn nó đang ở …”

Trong lòng Ôn Lương trỗi dậy một linh cảm chẳng lành:

“Jamie… cũng mang nhóm m.á.u giống Emma ?”

, là cái nhóm m.á.u hiếm đó…”

Ôn Lương và Lục Diệu , ánh mắt nặng trĩu.

“Con … cũng nhóm m.á.u giống Emma. Sau khi sinh ở bệnh viện Keller, cũng bế .”

Nghe Ôn Lương , sự cảnh giác trong mắt ông Charlie tan phần nào, nhưng ngay đó, ông như nhớ điều gì, sắc mặt tái nhợt:

“Ý cô là… Jamie cơ quan phúc lợi mang … mà là do bệnh viện Keller…”

“Không… thể nào…”

Ông lắc đầu dữ dội, cơ thể run như lá khô giữa gió bấc, cố chối bỏ suy đoán đáng sợ :

“Cơ quan phúc lợi… họ là tổ chức hợp pháp mà…”

“Nếu thực sự hợp pháp, thì đến bây giờ ông vẫn Jamie đang ở ?”

Lục Diệu lạnh giọng,

“Ngay cả một trưởng thành như Emma, bọn họ còn thể dựng bẫy hảo để dẫn dụ, huống chi là một đứa trẻ như Jamie, sức phản kháng?”

Loading...