Bóng tối chiếc khăn lạnh khiến Ôn Lương một thời gian ngắn để thở nhẹ nhõm.
Cô thấy tiếng bước chân của Lục Diệu qua trong phòng, giày da chạm lên thảm phát âm thanh “sàn sạt” trầm đục.
“Còn bao nhiêu nữa?” Cô hỏi, giọng khàn khàn.
“Vài trăm bản thôi.”
Ôn Lương gỡ khăn , cảm giác mát lạnh khi chườm đá dần tan khỏi mí mắt.
Cô thẳng dậy, tiếp tục lật xem những hồ sơ bác sĩ còn , nhanh chóng đến trang cuối cùng.
Gương mặt xa lạ tấm ảnh nở nụ tiêu chuẩn như đang chế giễu cuộc tìm kiếm vô ích .
“Không …”
Ôn Lương sắp xếp tài liệu, giấy tờ cọ phát tiếng động nặng nề, “Hơn ngàn hồ sơ, ai là ông .”
Lục Diệu vốn chuẩn tinh thần: “Tuy chúng tốn công vô ích, nhưng ít cũng xác định một chuyện: Lucas làm việc trong hệ thống của tập đoàn KL.”
Ôn Lương: “…”
Nói như .
Lục Diệu xoa cằm, tò mò: “Em xem, Robert còn thăng chức, mà Lucas từng giúp họ làm chuyện bí mật như , họ thể để Lucas rời khỏi tập đoàn KL?”
Ôn Lương trầm tư: “Bệnh viện của tập đoàn KL đãi ngộ , Lucas từng dính việc nhạy cảm như thế, chắc chắn càng giữ chặt, đãi ngộ chắc kém gì Robert. Anh rời … hợp lý.”
Lục Diệu cũng nghiêm túc suy nghĩ.
Ôn Lương như chợt nghĩ điều gì: “Có khi nào… từng rời khỏi hệ thống y tế của KL, chỉ là làm ở vị trí công khai!”
“Ý em là ?”
“Em từng , bệnh viện kiểu thương mại như KL thường hợp tác với đại học, giáo sư để thành lập phòng nghiên cứu, tập trung y học và dược học. Lucas là nhân tài đỉnh cao, thể đang làm nghiên cứu.”
“Lý thuyết hợp lý đấy. muộn , để mai tính tiếp.”
Lục Diệu bóp trán.
Sắp xếp dữ liệu cũng hao tổn trí lực.
Sau khi Lục Diệu rời , Ôn Lương rửa mặt, dựa đầu giường nghỉ ngơi một lúc, lấy máy tính bảng , nhập đường dẫn mà giáo sư Bob từng đưa.
Theo lời ông , những thể khiến cô mất trí nhớ bằng thôi miên mà để tác dụng phụ, thế giới vượt quá hai mươi — ai nấy đều là những cái tên lẫy lừng trong ngành tâm lý học.
Ôn Lương tra cứu lâu, cuối cùng tổng hợp mười tám cái tên.
Trong đó năm là công dân Mỹ, mười ba còn đến từ châu Âu, châu Á và châu Úc.
Cô tập trung điều tra năm Mỹ đầu tiên, trừ giáo sư Bob, cô bắt đầu tổng hợp lý lịch và hướng nghiên cứu của bốn còn .
Sau khi thu thập xong, Ôn Lương gửi danh sách cho Tân Phong, nhờ điều tra sâu hơn: xem ai trong họ từng tiếp xúc hoặc hợp tác với KL, và thời điểm sáu năm — khi cô mất trí nhớ — thì những đang ở ?
________________________________________
Sáng Chủ Nhật.
Đến giờ hẹn điều trị với giáo sư Bob.
Tối hôm , Philadelphia mưa nhỏ, khí hôm nay ẩm và mát lạnh.
Ôn Lương một nữa bước tòa nhà xám đơn giản – nơi đặt văn phòng tâm lý của giáo sư Bob.
“Chào buổi sáng, cô Ôn.”
Lina đón tiếp bằng nụ chuyên nghiệp. “Giáo sư Bob đang đợi cô.”
Truyện nhà Xua Xim
“Cảm ơn, Lina.” Ôn Lương gật đầu, ánh mắt quét qua khu vực lễ tân — thứ vẫn như cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-824-lan-dau-gap-bella.html.]
Cô qua hành lang quen thuộc, ánh đèn dịu nhẹ hắt lên mấy tấm bằng treo tường khiến chúng lấp lánh.
Phòng khám hôm nay sắp xếp khác. Trên bàn cạnh ghế sofa là một lọ hoa mới — hoa thủy tiên trắng, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa.
Giáo sư Bob mặc bộ vest xám nhạt, trông ôn hòa hơn , nhưng đôi mắt xám xanh vẫn mang theo sự sắc bén như thấu lòng .
“Cô Ôn, vẻ tối qua cô ngủ ngon?”
Ông nhạy bén nhận quầng xanh mờ mắt cô. “Trước khi điều trị, chúng cần đảm bảo trạng thái nhất.”
Ôn Lương gượng : “Tối qua bận nên ngủ muộn.”
Ông đưa cô một tách thảo mộc: “Uống một chút giúp thư giãn. Kết quả đánh giá khả quan. Hôm nay sẽ bắt đầu giai đoạn đầu của huấn luyện khơi gợi ký ức, sẽ dễ chịu hơn cô nghĩ.”
Ôn Lương uống từng ngụm ấm, hương cỏ dại dịu nhẹ khiến dây thần kinh căng thẳng dần thả lỏng.
Lisa và Anderson lượt bước chuẩn thiết điều trị.
“Giáo sư, thể bắt đầu .” Anderson .
“Cô Ôn, sẵn sàng ?”
“Tôi sẵn sàng.”
“Vậy bắt đầu.”
Ôn Lương đặt tách xuống bàn, lên ghế điều trị êm ái, Anderson kết nối các thiết theo dõi.
Máy móc phát âm thanh rì rì, màn hình đo sóng não sáng lên ánh sáng dịu nhẹ.
Giáo sư Bob điều chỉnh vài nút, ánh đèn trong phòng chuyển sang tông ấm, vách tường đổi màu, tiếng ồn trắng tự nhiên bắt đầu tràn ngập – như thể cô đang ở một cánh đồng rộng mở ngập tràn ánh sáng.
Gió nhẹ nhân tạo lướt qua má, Ôn Lương mở to mắt kinh ngạc: “Công nghệ thật đỉnh.”
“Hãy nó, cô Ôn…”
Giọng của giáo sư Bob như thủy triều, trầm thấp mà êm ái, nhẹ nhàng dẫn dắt ý thức cô, “Hãy rời xa những phiền nhiễu… về một thời gian đơn giản và sáng sủa hơn… tưởng tượng cô đang con đường rợp bóng cây quen thuộc, ánh nắng lọc qua tán lá tạo thành ánh sáng lốm đốm… trong khí là hương cỏ non và đất ẩm…”
Âm nhạc nền nhẹ nhàng vang lên — tiếng suối chảy róc rách, tiếng chim hót thỉnh thoảng vang lên.
Tầm mắt Ôn Lương dần mờ , cơ thể cô cũng từ từ thả lỏng, như chìm xuống, cơn buồn ngủ tràn đến, mí mắt khép lúc nào .
“Bây giờ… thời gian đang chảy ngược… cô thấy chính … là một phiên bản trẻ hơn… Cô đang ở ? Có là khuôn viên đại học?”
Ý thức của Ôn Lương như một bàn tay nhẹ nhàng dắt , bóng tối mắt dần bằng hình ảnh rõ nét.
Là Philadelphia! Những tòa nhà kiến trúc Gothic quen thuộc, tường gạch đỏ, lối rợp bóng cây…
“Là Philadelphia… sân trường Đại học Pennsylvania…” Giọng Ôn Lương mơ hồ, mang theo một chút hoài niệm.
“Tốt lắm… hãy tận hưởng khí tuổi trẻ … Cô đang làm gì? Có ai ở bên cạnh ?”
Khung cảnh mắt Ôn Lương dần rõ nét.
Một buổi trưa đầy nắng, khu ghế cà phê ngoài trời cạnh thư viện đại học.
Ôn Lương thấy một cô gái giống hệt — trẻ trung hơn nhiều, gương mặt còn non nớt, đang ôm một chồng sách dày cộp, loay hoay đẩy cánh cửa kính nặng trịch.
lúc , một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, nhẹ nhàng giữ cửa giúp cô.
“Cảm ơn.”
Ôn Lương trẻ tuổi ngẩng đầu, thấy một cô gái rạng rỡ với mái tóc dài, mặc áo ba lỗ thể thao và quần soóc, tai đeo tai , toát lên vẻ rạng rỡ, tràn đầy sức sống.
“Không gì! Ôi, là sinh viên trao đổi mới ngành bọn ? Mấy quyển sách nặng như gạch !”
Giọng của cô gái vui tươi, dễ mến, mang theo chút trêu chọc thiện.
“Bella…”
Trên ghế điều trị, khóe môi Ôn Lương vô thức cong lên, dịu dàng gọi tên cô gái .