Ôn Lương thất vọng gật đầu, nhận rằng, việc điều tra tư liệu hình ảnh sẽ dễ dàng.
Bỗng, trong đầu cô loé lên một tia sáng:
“ , em nhớ …”
“Cái gì?”
Lục Diệu và Tân Phong đồng thời cô chằm chằm.
“Chiếc xe. Xe của David.” Ôn Lương nghiêm túc hồi tưởng. “Là chiếc Toyota Camry màu bạc, biển …”
Cô nhắm mắt , ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn:
“Ba cuối là 703… đầu là…”
Ba con tưởng chừng chẳng liên quan, nhưng Ôn Lương nhớ rõ — sinh nhật của bố cô là ngày 3 tháng 7.
Lục Diệu và Tân Phong nín thở chờ đợi.
Ôn Lương bỗng mở bừng mắt:
“Phía là DAB.”
Truyện nhà Xua Xim
Nghe , Tân Phong hỏi:
“Chỉ ba ?”
“ .”
Mà hiện tại, biển xe mới ở Philadelphia đều bốn chữ . Biển ba chữ đều là loại cũ, cấp cách đây nhiều năm.
Tân Phong lập tức nhập biển máy tính bảng, lông mày càng nhíu chặt:
“Biển … đăng ký tên một tên Ethan Miller, nhưng…”
Anh ngẩng đầu Ôn Lương, giọng bất lực:
“Anh từng báo cảnh sát cách đây năm năm, giả mạo biển xe của .”
Ôn Lương: “…”
Cô cam lòng hỏi:
“Cảnh sát tra là ai giả mạo ?”
“Chuyện đó hiện rõ, nhưng đây cũng là một manh mối, sẽ tiếp tục xác minh.” Tân Phong .
“Biển là giả, nhưng xe thì . Em còn nhớ đặc điểm gì của chiếc xe ?” — Lục Diệu mở miệng, đầu trong buổi chuyện.
Ôn Lương cố gắng hồi tưởng, lắc đầu:
“Không rõ nữa… lâu quá , một chi tiết quên mất.”
lúc đó, điện thoại Ôn Lương đổ chuông.
Cô màn hình — lạ. xem đầu thì… giống tổng đài của Bệnh viện Keller.
Ôn Lương đưa màn hình cho Tân Phong và Lục Diệu , bắt máy trong ánh mắt cảnh giác của hai .
“Xin chào, xin hỏi cô Ôn Lương ạ?”
Đầu dây bên là giọng nữ máy móc chuẩn mực:
“Tôi là Lisa, nhân viên bộ phận quản lý hồ sơ y tế của Bệnh viện Keller.”
Ôn Lương: “Vâng, là .”
“Sáng nay cô đến bệnh viện chúng để yêu cầu truy xuất hồ sơ điều trị từ sáu năm , đúng ?”
“.”
“Khi đến lượt xử lý hồ sơ của cô, nhân viên chúng tiến hành tra cứu trong kho lưu trữ, nhưng… tìm thấy hồ sơ điều trị và hình ảnh chụp chiếu liên quan của cô.”
Giọng Lisa dần trở nên do dự:
“Qua kiểm tra diện, chúng xác nhận bệnh viện lưu bất kỳ hồ sơ nào liên quan đến việc cô từng điều trị tại đây.”
Ôn Lương c.h.ế.t lặng.
Cô Tân Phong và Lục Diệu, khẳng định:
“Không thể nào, rõ ràng điều trị ở bệnh viện Keller!”
Sáng nay khi đến bệnh viện, cô vẫn nhớ rõ sơ đồ bệnh viện, cảnh quan quen thuộc, thể sai !
Lisa kiên nhẫn giải thích:
“Chúng tra bộ hệ thống, cả tài liệu giấy và hồ sơ điện tử, nhưng thông tin về cô. Cô thể nhớ nhầm bệnh viện ? Philadelphia một vài bệnh viện tên gần giống…”
“Không, nhớ rõ!
Lầu ba khoa Ngoại Thần Kinh, giường gần cửa sổ, bên ngoài cây sồi lớn. Đối diện trạm y tá là máy bán nước tự động, mỗi sáng lúc tám giờ sẽ nhân viên vệ sinh đẩy xe khử trùng ngang…”
Điện thoại rơi im lặng vài giây.
Lisa lên tiếng, giọng cẩn trọng hơn:
“Cô Ôn, những gì cô mô tả đúng là bệnh viện chúng , nhưng điều đó chỉ chứng minh cô từng đến đây, chứng minh cô từng điều trị tại đây.
Trong hệ thống của chúng thật sự thông tin của cô. Cô giữ biên lai thanh toán? Hoặc bản gốc bệnh án?”
Ôn Lương mím môi.
Chi phí khám chữa bệnh khi đó do David thanh toán bộ, giờ tìm thấy David, làm biên lai giao dịch ngân hàng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-819-bac-si-cung-khong-ton-tai.html.]
Còn bệnh án gốc… cũng còn giữ.
Cô bất lực :
“Tôi còn giữ ảnh chụp bệnh án lúc đó.”
Lisa đành xin :
“Rất tiếc, ảnh dễ làm giả, thể dùng làm chứng cứ chính thức.”
Ôn Lương chợt nhớ :
“ ! Khi đó phẫu thuật cho tên là Lucas Garcia, nếu xác nhận, các công nhận ?”
Đầu dây bên im lặng vài giây, vang lên tiếng gõ bàn phím, Lisa dường như đang tra cứu.
“Lucas Garcia?”
Giọng cô lộ rõ ngạc nhiên.
“Xin , cái tên lạ. Tôi xác nhận , bệnh viện chúng bác sĩ nào tên Lucas Garcia.”
“…???”
Ôn Lương bắt đầu nghi ngờ cả cuộc đời .
David — .
Cảnh sát — .
Bác sĩ — cũng .
Cô từng điều trị ở Bệnh viện Keller.
Có một khoảnh khắc, Ôn Lương nghi ngờ chính ký ức của vấn đề.
Dù cô từng thôi miên, cũng khả năng.
nhanh, cô phủ nhận ý nghĩ đó.
Ôn Lương cam tâm, liền báo tên vài y tá mà cô còn nhớ.
Không ngoài dự đoán — Lisa bệnh viện những .
Trong lúc Ôn Lương còn đang gọi điện, Tân Phong mở trang web chính thức của Bệnh viện Keller, nhanh chóng tìm danh sách bác sĩ của khoa Ngoại Thần Kinh — hề Lucas Garcia. Các khoa khác cũng cái tên đó.
Anh gì, chỉ lặng lẽ gật đầu với Ôn Lương.
Ôn Lương đành tạm thời chấp nhận lời của Lisa.
Cúp máy, cô :
“Chắc chắn Bệnh viện Keller vấn đề.
Hồ sơ của em xóa, hoặc cấp lệnh cho em tra cứu.”
Những tấm ảnh bệnh án trong điện thoại, cùng chỉ định thuốc tay của Lucas Garcia — vẫn còn lưu giữ.
Lục Diệu hỏi:
“Em còn nhớ mặt Lucas ?”
“Đại khái nhớ.”
“Cho dù tên là giả, rời bệnh viện cũng sẽ làm ở bệnh viện khác. Chúng thể lục tìm danh sách bác sĩ khoa Thần Kinh cả nước, để em nhận mặt từng một.”
Tân Phong lắc đầu phản đối:
“Em ở Mỹ bao nhiêu bệnh viện, bao nhiêu bác sĩ thần kinh ? Như mò kim đáy bể, quá tốn thời gian.
Hơn nữa, ai chắc rằng thật sự là bác sĩ khoa Thần Kinh?
Ai dám chắc… là bác sĩ thật?”
Câu khiến cả Ôn Lương và Lục Diệu sững .
Phải — nếu tên, phận đều là giả…
Thì ai là bác sĩ ?
Hôm đó Ôn Lương thậm chí vết thương, nội dung bệnh án thể là bịa đặt. Như , Lucas chắc là bác sĩ thật — chỉ cần một chút y thuật, dùng vài thuật ngữ chuyên môn, làm theo sự chỉ dẫn từ kẻ chủ mưu, là đủ để qua mặt Ôn Lương.
“…Vậy giờ làm ?” Ôn Lương ôm đầu, đau cả não.
Lục Diệu và Tân Phong cũng lộ rõ vẻ bất lực.
Vụ việc quá khó điều tra.
Mà cũng đồng nghĩa với việc, nếu tiếp tục điều tra sâu hơn — thể sẽ gặp nguy hiểm lớn.
“ .” Ôn Lương như chợt nhớ điều gì, sang Tân Phong:
“Anh điều tra viện trưởng Bệnh viện Keller ?”
Lucas và các y tá đó nhân viên bệnh viện, nhưng đóng giả bác sĩ, y tá trong bệnh viện, diễn cả vở kịch mặt cô.
Chuyện như , viện trưởng chắc chắn thể vô can.
Tân Phong gật đầu:
“Điều tra .
Hiện tại viện trưởng là John Black, là phó viện trưởng, thăng chức ba tháng khi em xuất viện vì tai nạn xe.
Còn viện trưởng tiền nhiệm thì…”