Khi ở Philadelphia, Phó Thanh Nguyệt từng theo dõi tin tức của cô, chuyện cô mang thai, nên hẳn cũng cha của đứa bé là Hạ Đông Thành. Chính vì bà mới cực lực ngăn cản cô và Phó Tranh bên .
lúc biểu cảm của Phó Thanh Nguyệt, Ôn Lương còn tự tin nữa.
Chẳng lẽ… phận của Mason thật sự vấn đề?
Phó Thanh Nguyệt khựng , phá lên như điên.
Cô và Hạ Đông Thành con ?
Thật là chuyện hoang đường nhất thế giới!
Chắc chắn là do Hạ Đông Thành – tên đó luôn cướp phụ nữ của Phó Tranh – nên mới “dựng” lên thằng bé tên Mason !
Bây giờ chuyện rõ, tâm trạng của Phó Thanh Nguyệt thoải mái hơn bao giờ hết!
Dĩ nhiên, bà sẽ “ bụng” đến mức nhắc nhở Ôn Lương, mà ngược , còn xác lập phận giả của Mason, để Ôn Lương cả đời sống trong lừa dối!
Nhìn bộ dạng nửa điên cuồng của Phó Thanh Nguyệt, sắc mặt Ôn Lương càng thêm phức tạp:
“Rốt cuộc bà đang cái gì? Chẳng lẽ Mason…”
Phó Thanh Nguyệt rốt cuộc cũng ngừng :
“ , nó chính là con cô và Hạ Đông Thành. Ngoài chuyện cô và Lâm Giai Mẫn quan hệ, thì đây cũng là lý do phản đối cô và A Tranh ở bên .”
Bà vẻ hồi tưởng:
“Năm đó ở Philadelphia, cô và Hạ Đông Thành vô cùng thiết. Tôi cũng nhắm đứa con của cô, nhưng đó là con của Hạ Đông Thành, thèm can thiệp. Tôi còn mong nó vứt đó, để Hạ Đông Thành đau lòng.”
Ôn Lương:
“Bà khi mà tay cứu Mason thì , trong tay nắm điểm yếu của Đông Thành ca ?”
Phó Thanh Nguyệt: “…”
Bà dối, làm gì “điểm yếu” gì .
Phó Thanh Nguyệt đổi chủ đề:
“Phó Tranh cũng sự tồn tại của Mason đúng ? Thế nào? Hắn còn ở bên cô ?”
“Ừm.” Ôn Lương gật đầu.
“Anh còn sẽ coi Mason như con ruột.”
Phó Thanh Nguyệt: “!!!”
“Vậy… bắt Mason , bà là ai ?”
Phó Thanh Nguyệt lắc đầu dứt khoát:
“Không .”
Mason còn chẳng đứa con thật, thì lấy “kẻ bắt cóc”?
Người mang Mason , chắc chắn là cha ruột của nó .
Không Hạ Đông Thành tìm đứa trẻ từ , mà lừa cả Ôn Lương và Phó Tranh.
Ôn Lương:
“Thật sự ?”
“Thật sự .” – Phó Thanh Nguyệt đáp, vẻ mặt giống đang dối.
Có vẻ bà thật sự gì.
Vậy nên, Ôn Lương cũng ở lâu.
Ngày 3 tháng 3, chủ nhật, Lục Diệu dẫn theo các em và vệ sĩ đến Bắc Kinh hội họp với Ôn Lương. Bác sĩ tâm lý mà Phó Tranh thuê đến – đó sẽ chờ Ôn Lương ở Philadelphia.
Tối hôm đó, Hạ Đông Thành cũng dẫn theo thám tử tư đến gặp cô. Người đó tên là Tân Phong, đeo kính, trông vẻ thông minh.
Trong thời gian Ôn Lương ở Philadelphia, Tân Phong sẽ làm việc cho cô với tư cách là thuê riêng.
Ôn Lương cũng dặn dò Hạ Đông Thành kỹ càng, nhất định chăm sóc cho Mason, đừng để kẻ cơ hội tay.
Sau khi chuẩn thứ, cả nhóm lên máy bay đến Philadelphia.
Ôn Lương liên hệ với giáo sư Bob, nên họ bay cùng chuyến, chỉ là Bob khoang hạng nhất, còn nhóm của Ôn Lương vì đặt vé muộn nên ở khoang phổ thông.
Ngồi cạnh cô là Lục Diệu.
Đã tay với Mason, thì thể mục tiêu tiếp theo sẽ là cô.
Lục Diệu là của Phó Tranh, danh phận cần che giấu, dù phát hiện cũng .
Những vệ sĩ khác đều mặc thường phục, rải rác khắp khoang máy bay, giả làm hành khách hoặc doanh nhân.
Tân Phong một , mang theo hành lý riêng.
Sau gần 20 tiếng bay, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Philadelphia.
Không khí ẩm ướt của nơi tràn lồng ngực, mang theo mùi tanh mặn đặc trưng của Đại Tây Dương.
Ôn Lương bậc thang máy bay, thành phố quen thuộc xa lạ , nhất thời cảm thấy choáng ngợp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-803-den-philadelphia.html.]
“Cẩn thận bậc thang.” – Lục Diệu khẽ nhắc ở bên cạnh, mắt vẫn cảnh giác quan sát xung quanh.
Anh mặc vest thường ngày, trông nghiêm chỉnh.
Ôn Lương gật đầu, hòa dòng bước nhà ga.
Ở phía xa, vài vệ sĩ vẫn giữ cách hợp lý.
Tân Phong bước nhanh, bao lâu biến mất khỏi tầm mắt của cô – đúng như kế hoạch bàn .
Cô đến để chữa bệnh, còn Tân Phong sẽ âm thầm điều tra, hành động độc lập.
Lúc lấy hành lý, Ôn Lương thấy giáo sư Bob xa.
Truyện nhà Xua Xim
Hôm nay ông mặc vest xám nhạt, mái tóc bạc chải chuốt gọn gàng, đang trò chuyện cùng trợ lý.
“Em chào một tiếng.” – Ôn Lương với Lục Diệu.
Lục Diệu cau mày, đẩy hai chiếc vali:
“Anh cùng em.”
Giáo sư Bob thấy họ tới thì mỉm thiện:
“Cô Ôn, chuyến thuận lợi chứ?”
“Cũng , cảm ơn giáo sư quan tâm.” – Ôn Lương lễ phép đáp.
“Giáo sư Bob, bao giờ chúng bắt đầu điều trị?”
Giáo sư Bob :
“Cô đến Philadelphia, cho cô một ngày định nơi ở. Thứ năm đến phòng khám của ký hợp đồng. Địa chỉ ghi danh , nhớ hẹn .”
“Vâng.” – Ôn Lương gật đầu.
“Cô còn quen thuộc nơi ? Có cần hỗ trợ gì ?”
“Cảm ơn giáo sư, ở đây bạn, cô sẽ đến đón .”
“Vậy thì , hẹn gặp ngày .”
“Ngày gặp .”
Tạm biệt giáo sư Bob, Ôn Lương và Lục Diệu kéo hành lý ngoài.
Ở cổng đón khách, Bella đang chờ.
Vừa thấy Ôn Lương, Bella hào hứng vẫy tay. Cô mặc váy liền thời trang, nổi bật giữa đám đông.
“Fay! Ở đây nè!”
Thấy quen, Ôn Lương bước nhanh hơn.
Vừa khỏi cửa sân bay, Bella liền nhào đến ôm cô thật chặt.
“Lâu quá gặp, Bella.” – Ôn Lương mỉm ôm .
Bella buông tay, tò mò Lục Diệu:
“Người là?”
“Lục Diệu, bạn . Anh đến để bảo vệ .” – Ôn Lương giới thiệu đơn giản.
Lục Diệu gật đầu nhẹ, ánh mắt vẫn luôn cảnh giác quan sát xung quanh.
Bella vẻ cũng nhận điều gì đó, hạ giọng hỏi:
“Tình hình nghiêm trọng lắm ?”
“Cũng tạm. Về nhà .”
Lên xe, Lục Diệu chia sẻ vị trí định vị theo thời gian thực với các vệ sĩ.
Bella lái xe :
“Mình thuê sẵn cho căn hộ, vẫn là chỗ từng ở.”
“Cảm ơn , Bella.” – Ôn Lương ghế phụ, chân thành cảm kích.
“Lần thật sự làm phiền quá .”
“Đừng khách sáo.” – Bella chớp mắt.
“ mà kể rõ ràng cho chuyện đấy, đặc biệt là mấy câu hỏi kỳ lạ từng gọi điện hỏi , còn cả chuyện về nhóm m.á.u JK(a-b-) nữa.”
Ôn Lương đây chỉ thấy khó giải thích qua điện thoại, nay gặp mặt, cô dứt khoát thẳng:
“Mình với Alex… một đứa con.”
Bella kinh ngạc đến mức suýt vượt đèn đỏ:
“Cái gì cơ?!!!”
“Cậu lái xe nghiêm túc chút, chuyện đến nơi cũng .”
“Mình đang nghiêm túc đấy. Cậu cứ .” – Bella chăm chú phía .