Cuộc gọi kết nối.
Đầu dây bên vẫn im lặng.
Ôn Lương khẽ hắng giọng:
“Phó Tranh? Sao gì?”
“Anh đang đợi em mở lời.”
“Ừm… em gặp hai bác sĩ tâm lý .”
“Họ ?”
“Họ…” Ôn Lương cắn răng tiếp:
“Họ đều đủ năng lực giải quyết vấn đề của em, đều khuyên em nên đến chỗ giáo sư Bob điều trị.”
Nói xong, cô nín thở, chờ phản ứng từ Phó Tranh.
Thật , Phó Tranh thể ép cô, cô thể một theo giáo sư Bob sang Philadelphia, cũng chẳng cản .
nếu cô , con gái của họ – bé An An – sẽ ở Giang Thành, do Phó Tranh chăm sóc. Vì , cô cần cân nhắc đến ý kiến của .
Hoặc đúng hơn là, cố gắng thuyết phục , chứ tự ý quyết định.
Mấy giây , Phó Tranh cất tiếng:
“Được , em . Anh sẽ chăm sóc An An thật .”
Ôn Lương sững .
Cô còn tưởng sẽ tốn nhiều công sức mới lay chuyển .
“Anh… dễ dàng đồng ý như ?” – Bàn tay cầm điện thoại của Ôn Lương siết chặt, giọng đầy vẻ khó tin.
Bên truyền đến tiếng thở dài trầm thấp của Phó Tranh:
“Anh từng sẽ coi Mason như con ruột của , chẳng ?”
Anh ngừng , tiếng lật giấy vang lên qua điện thoại:
“Thằng bé đang giường bệnh, mà bọn họ còn tay với nó nữa . Anh thể ngăn em điều tra chân tướng?”
Ôn Lương cắn môi .
Thật cô cứ nghĩ chỉ cho , cũng chẳng hy vọng sẽ thực sự coi Mason là con ruột. Dù giữa họ với Mason cũng chẳng thiết, chỉ cần giữ gìn bề ngoài hòa hợp là đủ.
Phó Tranh vốn nhiều tiền án tiền sự, dù cô còn tình cảm với , thì cũng chẳng thể tin tưởng những lời nữa.
Thấy cô im lặng, Phó Tranh khẽ bật :
“Ôn Tiểu Lương? Em ngạc nhiên lắm ? Ngay từ đầu nghĩ sẽ phản đối đúng ? Có ai đó gì với em ?”
Tim Ôn Lương khựng , cô chần chừ thành thật đáp:
“Đông Thành ca đúng là lo lắng chuyện đó. cũng chỉ vì lo cho Mason thôi.”
Phó Tranh hừ một tiếng lạnh lùng:
“Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Tên xanh c.h.ế.t tiệt.
“Được , là quân tử .” – Ôn Lương trêu .
“ mà,” – Giọng Phó Tranh đột nhiên nghiêm túc –
“Anh điều kiện.”
Ôn Lương lập tức nghiêm túc theo:
“…Anh .”
“Thứ nhất, nhất định mang theo đội vệ sĩ mà sắp xếp.”
Giọng cho phép từ chối:
“Thứ hai, mỗi tuần ít nhất ba cuộc gọi video, để xác nhận em an . Thứ ba…”
Anh ngừng , giọng dịu :
“Nếu phát hiện bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào, lập tức ngừng điều tra, về ngay.”
“Thứ tư, sẽ thuê một bác sĩ tâm lý theo cùng em đến đó, trong suốt quá trình điều trị, tất cả phương pháp và diễn biến đều ghi chép , cô sẽ giám sát giúp em.”
Ôn Lương suy nghĩ một lát:
“Ba điều đầu thì . điều thứ tư liên quan đến bí mật y tế, giáo sư Bob lẽ sẽ đồng ý.”
“Chuyện đó để lo.”
“…Vậy , em đồng ý với .” – Ôn Lương dịu giọng –
“Em sẽ cố gắng nhắn tin mỗi ngày, cho em đang ở , làm gì. Dù , đợi rảnh thì cũng thể sang tìm em.”
Hai trò chuyện thêm một lúc, Ôn Lương cúp máy, đến phòng bệnh ăn trưa cùng Mason.
Sau đó, cô đến nhà giam theo lịch hẹn để thăm Phó Thanh Nguyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-802-tham-pho-thanh-nguyet.html.]
Phó Thanh Nguyệt tuy tung tích Mason, nhưng thể những chuyện khác.
Phòng thăm gặp ở trại giam nữ thủ đô ánh sáng u ám, những song sắt lạnh lẽo chia đôi gian. Trên tường treo khẩu hiệu “Tuân thủ kỷ luật”, ở góc tường là chiếc camera giám sát lặng lẽ chớp đèn đỏ.
Khi Phó Thanh Nguyệt cai ngục dẫn , Ôn Lương gần như nhận bà .
Tiểu thư nhà họ Phó từng sống trong nhung lụa giờ đây da xám vàng, vết nhăn nơi khóe mắt hằn sâu như d.a.o khắc, mái tóc dài cắt ngắn đến tai, đuôi tóc khô xơ, chẻ ngọn.
Chỉ còn ánh mắt ngạo mạn và cay độc – vẫn còn chút bóng dáng năm xưa.
“Khách quý ghê.” – Phó Thanh Nguyệt xuống phía đối diện, cầm điện thoại lên, tiếng còng tay va mặt bàn vang giòn –
“Thế nào, mày của mày đến đây xem tao thảm hại?”
Ôn Lương lắc đầu:
“Không . Tôi đến là để hỏi bà vài chuyện.”
“Cô hỏi thì trả lời chắc?” – Phó Thanh Nguyệt khinh miệt.
Ôn Lương để tâm đến lời khiêu khích đó, hỏi thẳng:
“Bà chuyện mang thai khi còn học ở Philadelphia, chắc bà cũng chuyện tai nạn con bắt ?”
Ánh mắt Phó Thanh Nguyệt trở nên cảnh giác, liếc nét mặt Ôn Lương:
“Biết thì ?”
Trước đó, Kỷ Tắc từng Phó Tranh hỏi bà tung tích đứa bé của Ôn Lương , bà trả lời là .
Giờ Ôn Lương tới hỏi chuyện , chẳng lẽ manh mối gì?
Ôn Lương:
“Lúc đó bà theo dõi sát . Vậy bà là ai bắt đứa trẻ ?”
Phó Thanh Nguyệt khẩy:
“Không . Mày điều tra cái đó làm gì? Ngần năm , đứa bé khi c.h.ế.t từ lâu !”
Ôn Lương lắc đầu:
“Không, tìm nó .”
“Đã tìm ?” – Phó Thanh Nguyệt giật , nét mặt đổi, nhưng nhanh chóng giả vờ thản nhiên –
“Đã tìm thì còn đến đây làm gì?”
Xét nghiệm ADN của Phàm Phàm do chính Phó Tranh đưa đến viện, do viện trưởng Lâm thực hiện, chắc chắn sẽ tin tuyệt đối.
Truyện nhà Xua Xim
Không ngờ họ tìm đến .
Không hiểu vì họ nghi ngờ phận của đứa trẻ.
Biết con gái đang sống cạnh , vẻ mặt của Ôn Lương lúc đó chắc hẳn đặc sắc?
Vậy hôm nay cô đến là để truy hỏi tội ?
Ôn Lương thẳng biểu cảm và ánh mắt của Phó Thanh Nguyệt, cảm thấy điều bất thường, nghi ngờ hỏi:
“Trước bà dối Phó Tranh đúng ? Bà sớm tung tích của Mason?!”
Nếu thì vì biểu hiện như thể bà đứa trẻ là ai?
Phó Thanh Nguyệt lập tức phủ nhận:
“Sao thể?!… Mason là ai?”
Bà nhíu mày, Ôn Lương đầy nghi hoặc.
“Mason là con của .”
Phó Thanh Nguyệt: “…”
Sao thể ?!
Lúc Ôn Lương sinh con, bà ngay ngoài cửa phòng sinh, tiếng , y tá bế thẳng bé Phó Thi Phàm cho bà .
Mason chắc chắn là giả!
Phó Thanh Nguyệt chợt nhận , Kỷ Tắc đến hỏi tung tích đứa con của Ôn Lương, rõ là Phó Thi Phàm, mà chính là thằng nhóc Mason !
Bà bất ngờ phá lên , tiếng vang vọng trong phòng thăm tù trống trải.
Không ngờ, Ôn Lương và Phó Tranh thông minh như mà cũng lừa!
Phó Tranh Phó Tranh, thông minh như thế, mà lừa đến hai vì cùng một chuyện!
“Bà cái gì?” – Ôn Lương nghi hoặc –
“Chẳng lẽ… phận của Mason vấn đề?”
Có gì đó sai.
Phó Thanh Nguyệt bất thường!
“Cô chắc chắn thằng bé là con ruột của cô?” – Phó Thanh Nguyệt nhịn hỏi.
“Tôi và Đông Thành ca đều làm xét nghiệm ADN với nó, chắc chắn sai.”