Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 799: Can thiệp bằng thôi miên
Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:54:43
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mời .” – Giáo sư Bob hiệu.
Ba cùng xuống ghế sofa hình vòng cung gần cửa sổ.
Bên ngoài cửa kính, đêm Bắc Kinh rực rỡ như ngân hà, đối lập với ánh đèn vàng dịu dàng trong quầy bar tầng thượng.
Ngồi định, phục vụ mang thực đơn đồ uống tới.
Ôn Lương định nhận lấy, thì giáo sư Bob thẳng với phục vụ:
“Cho vị tiểu thư một tách hoa cúc ấm, thêm mật ong.”
Ông sang với Ôn Lương:
“Gần đây cô ngủ ngon, loại sẽ giúp ích.”
Ôn Lương kinh ngạc giáo sư Bob, vẻ mặt hiện rõ sự thắc mắc “ ông ?”
Bob mỉm :
“Bệnh nhân của , phần lớn đều gặp tình trạng mất ngủ.”
Lo âu, căng thẳng, mất ngủ, các vấn đề tâm lý – thường kèm với . Bao năm qua, ông thấy quá nhiều trường hợp như .
Ôn Lương khẽ gật đầu: “Cảm ơn ông.”
Giáo sư Bob vội hỏi han tình trạng của cô, mà bắt đầu trò chuyện cùng Hạ Đông Thành về những trải nghiệm của ông khi đến Trung Quốc.
Người phục vụ mang đồ uống đến.
Ôn Lương ôm tách ấm trong tay, hương hoa cúc thanh mát tỏa trong làn nước. Cô nhấp một ngụm nhỏ, vị ngọt của mật ong đủ làm dịu bớt vị nhẫn của , khiến tinh thần cô giãn đôi chút.
Giáo sư Bob ở Trung Quốc nửa tháng.
Trong thời gian , ông ghé qua hai thành phố, Bắc Kinh là điểm đến thứ ba. Sau khi hội nghị học thuật kết thúc, ông sẽ trở về nước.
Tại mỗi thành phố, ngoài việc tham gia giao lưu chuyên môn, ông đều dành một hai ngày để tham quan danh lam thắng cảnh – những nơi ông từng ghé qua thời trai trẻ.
Điểm đến đầu tiên của ông là Tây An – để thăm đội quân đất nung Tần Thủy Hoàng.
Dù đến đó vài trong quá khứ, ông vẫn thấy nhàm chán. Mỗi đến, đều mang cho ông những cảm nhận mới mẻ.
Ôn Lương ôm tách , lặng lẽ lắng giáo sư Bob kể chuyến đến Tây An.
Giọng của giáo sư trầm thấp, mang từ tính, như chứa đựng năng lực thôi miên.
“Khuôn mặt của những bức tượng đất nung đó…” – ngón tay ông khẽ gõ thành ly, đôi mắt xám xanh lóe lên tia sáng của trí tuệ – “ bức nào giống bức nào, mỗi bức đều độc nhất, như sống, thì tưởng giống nhưng đều khác biệt.”
Hạ Đông Thành nhẹ lắc ly whisky trong tay, tiếng va chạm của đá vang lên lanh lảnh:
“Giống như ký ức con , mỗi đoạn đều là duy nhất.”
Nghe , Ôn Lương họ đang dẫn dắt chủ đề chính, liền chăm chú lắng .
“ .” – Bob gật đầu, ánh mắt trở nên sâu xa –
“ điều thú vị là, những bức tượng đó vốn dĩ từng màu sắc. Hai nghìn năm trôi qua khiến màu sắc phai nhạt, chỉ còn màu đất nung.”
Ông Hạ Đông Thành đầy hàm ý:
“Ký ức cũng như . Thời gian thể làm mờ chi tiết, nhưng bản chất thì vĩnh viễn đổi.”
Ngón tay Hạ Đông Thành miết nhẹ thành ly:
“Bob, ông thấy những tượng đó giống như một loại ‘bình chứa ký ức’ ? Chúng lưu giữ dấu ấn của thời đại, nhưng mãi mãi dừng ở khoảnh khắc đó.”
“Hay lắm, Alex.” – Giáo sư Bob mỉm tán thưởng –
“ từng nghĩ, vì Tần Thủy Hoàng tạo nhiều tượng lính như ?”
Về câu hỏi , các nhà sử học nhiều phân tích: tượng đất nung là sản phẩm giao thoa của chính trị, quân sự, tôn giáo và nghi thức tang lễ.
Bob nêu một giả thuyết thú vị:
“Bởi vì ký ức bao giờ là đơn nhất. Nó cần vô mặt để thiện.”
Ôn Lương xong nhướng mày – cũng lý.
Thông qua hàng nghìn tượng lính đó, hậu thế thể hình dung sức mạnh quân sự khổng lồ thời Tần, tham vọng hợp nhất thiên hạ của Thủy Hoàng.
“Đáng tiếc là, những tượng khai quật lên liền oxy hóa mất màu. Có khi, giữ nguyên trạng thái ban đầu mới là cách bảo tồn nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-799-can-thiep-bang-thoi-mien.html.]
Giáo sư Bob bật :
“ các nhà khảo cổ vẫn ngừng thử nghiệm công nghệ bảo tồn mới, đúng ? Bởi vì sự thật luôn đáng để theo đuổi.”
Ánh mắt ông lướt qua Ôn Lương, như bình thản, như sắc bén:
“Dù trả giá.”
Chỉ vài câu đơn giản, ông hiểu lý do Ôn Lương gặp ông hôm nay.
Trong tai cô, cuộc trò chuyện giữa hai đàn ông dường như ẩn chứa những lời bóng gió, như thể đang giao đấu trong âm thầm.
Ánh đèn neon ngoài cửa kính phản chiếu mắt giáo sư, khiến Ôn Lương bất giác liên tưởng đến những ánh mắt rỗng tuếch của đội quân đất nung chôn sâu trong lòng đất.
“Nhắc đến công nghệ bảo tồn,” – Hạ Đông Thành chuyển hướng câu chuyện –
“Em từng , hiện nay thể dùng kỹ thuật quét phân tử để phục dựng màu sắc ban đầu của tượng?”
“Công nghệ đúng là thể khôi phục nhiều bề mặt.” – Bob ung dung nhấp một ngụm rượu.
“Vậy ký ức thì ?” – Ôn Lương nghiêng đầu hỏi.
Giáo sư Bob lấy từ cặp công văn một cuốn sổ tay bằng da, một máy ghi âm và một cặp kính lão.
Ông đeo kính lên, mở sổ một trang mới, rút bút máy:
“Nào, hãy kể cho vấn đề của cô.”
Ôn Lương Hạ Đông Thành, thấy gật đầu nhẹ, liền bắt đầu kể.
Cô thuật lời chẩn đoán của bác sĩ và những nghi ngờ của bản , đưa hồ sơ bệnh án năm xưa cho Bob xem.
Giáo sư Bob chăm chú lắng , ghi chép, thỉnh thoảng gật đầu.
Khi Ôn Lương nhắc đến việc bác sĩ nghi ngờ nguyên nhân mất trí thể liên quan đến yếu tố tâm lý, ánh mắt ông chợt trở nên sắc bén.
“Thú vị đấy…” – Ông cuốn sổ –
“Cô mỗi cố gắng hồi tưởng đều đau đầu dữ dội. Triệu chứng thường là do…”
“Ám thị tâm lý?” – Ôn Lương ngắt lời.
“Cô Ôn,” – Bob đẩy gọng kính lên sống mũi, giọng trầm –
“Dựa mô tả của cô và các kết quả khám lâm sàng, sơ bộ chẩn đoán cô mắc chứng rối loạn ký ức thôi miên. Đây dạng ám thị thông thường, mà là hậu quả của kỹ thuật thôi miên chuyên sâu, tạo rào chắn trong tâm lý.”
Ngón tay Ôn Lương siết chặt vô thức, mặt nước trong tách khẽ rung nhẹ.
Nghe vẻ… nghiêm trọng.
Thấy sắc mặt cô lộ vẻ lo lắng, Bob tiếp lời:
“Mỗi cô cố gắng nhớ là đau đầu dữ dội – đó chính là biểu hiện rõ rệt của ‘rào chắn’ tâm lý. Não bộ cô đang ngăn cản tiếp cận những ký ức phong tỏa, vì tiềm thức cho rằng điều đó nguy hiểm.”
Ôn Lương như hiểu phần nào:
“Nguy hiểm… là điều thôi miên gieo đầu trong trạng thái thôi miên.”
“Chính xác.” – Bob gật đầu –
“ đừng lo, tình trạng thể điều trị .”
Ông lấy từ túi tài liệu một bản nghiên cứu:
“Đây là bài báo đăng Tạp chí Tâm lý học năm ngoái. Cô thể tham khảo.”
Hạ Đông Thành đón lấy, cau mày.
“Bob,” – hỏi,
“Điều trị cũng cần dùng thôi miên ? Can thiệp kiểu … tác dụng phụ gì ?”
“Câu hỏi .” – Bob nghiêm túc ghi chú điều gì đó sổ tay, –
Truyện nhà Xua Xim
“Kỹ thuật thôi miên chuyên nghiệp gây tổn thương sinh lý, nhưng nếu thao tác đúng cách, thể gây rối loạn ký ức, biến động cảm xúc và các triệu chứng tâm lý khác.”
Ông ngẩng đầu Ôn Lương:
“Cô mỗi nhớ đều đau đầu – đó chính là một dạng phản ứng phụ điển hình.”
Ôn Lương hỏi:
“Nếu điều trị bằng thôi miên xong… sẽ nhớ bộ ký ức ?”