Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 763: Vợ của cấp dưới

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:52:51
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trở về biệt thự cũ là một giờ sáng, Phó Thi Phàm ngủ gật xe từ lúc nào.

Bà cụ và những khác nghỉ từ lâu, trong phòng khách chỉ còn một chiếc đèn nhỏ sáng mờ.

Phó Tranh cẩn thận bế con gái lên lầu, Ôn Lương theo phía .

Về đến phòng của Phó Thi Phàm, Ôn Lương kéo chăn , Phó Tranh đặt cô bé xuống giường, nhẹ nhàng cởi đôi giày da nhỏ và áo khoác bông , đắp chăn cho con.

Cả hai rón rén rời khỏi phòng.

Năm nay Phó Thanh Nguyệt Phó Việt về, nên phòng ngủ cũng dư dả hơn.

Thấy Phó Tranh vẫn theo , Ôn Lương nhịn dừng cửa phòng, hỏi: “Không còn phòng ? Anh theo em làm gì?”

Phó Tranh lưng cô, ánh sáng ấm áp từ hành lang kéo dài bóng sàn nhà.

Anh cúi đầu, ánh mắt dừng nơi vành tai đỏ ửng của cô, giọng trầm thấp dịu dàng: “A Lương, mùng Một Tết, em nỡ để ngủ một ?”

Ngón tay Ôn Lương vẫn đặt tay nắm cửa, liền siết chặt.

Cô nhớ cảnh trong trung tâm thương mại khi nãy, ôm eo cô, ghé tai khẽ “Chúc mừng năm mới”. Khoảnh khắc đó như thể thời gian ngược, họ vẫn đang yêu tha thiết.

mà…” Cô cắn môi, “Phàm Phàm ở ngay phòng bên cạnh…”

Phó Tranh bật khẽ, thở nóng hổi phả lên gáy cô: “Con bé ngủ say lắm , hơn nữa…”

Anh ngừng một chút, “Chúng cũng lâu vui vẻ như .”

Tim Ôn Lương chợt loạn nhịp.

“A Lương,” giọng càng thấp, “Cho , chỉ tối nay thôi.”

Ngón tay Ôn Lương khẽ run.

, một khi để bước

khi đầu đôi mắt sâu thẳm , lý trí đều sụp đổ trong khoảnh khắc.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, Phó Tranh theo cô phòng.

Ánh trăng xuyên qua khe rèm, trải một vệt sáng bạc sàn nhà.

Dưới ánh trăng, đôi mắt cô long lanh như chứa đầy trời.

Phó Tranh vòng tay ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô, dịu dàng mà quấn quýt.

Tay Ôn Lương vô thức vòng qua vai , đáp nụ hôn .

Hai chìm đắm trong giây phút ngọt ngào, đến nỗi thấy tiếng mở cửa bên cạnh.

Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Thím ơi?” Giọng ngái ngủ của Phó Thi Phàm vang lên ngoài cửa, “Con khát nước…”

Hai lập tức tách , mặt Ôn Lương đỏ bừng.

Cô giả vờ bình tĩnh bật đèn, chỉnh quần áo, mở cửa: “Phàm Phàm, con dậy?”

Truyện nhà Xua Xim

Phó Thi Phàm dụi mắt ở cửa, ngáp một cái: “Con uống nước… Thím ơi, mặt thím đỏ ?”

“Thím thấy nóng.”

“Ồ.”

Ôn Lương nắm tay bé: “Đi nào, thím dẫn con uống nước.”

Nhìn theo bóng hai khuất dần, Phó Tranh bất đắc dĩ lắc đầu.

Phó Thi Phàm chẳng còn buồn ngủ nữa.

Cô bé ôm cốc nước, ngậm ống hút, cửa sổ ngoài.

Biệt thự cũ xa trung tâm, quản lý quá nghiêm, nên dù nửa đêm vẫn thể thấy vài bông pháo hoa lóe lên bầu trời.

Phó Tranh khuyên: “Phàm Phàm, uống xong ? Khuya , uống xong thì ngủ nhé.”

Phó Thi Phàm ngậm ống hút, một cái, xoay trèo lên giường Ôn Lương, chui chăn: “Ba, ba , tối nay con ngủ với thím.”

Nói thật, từ khi thím mang thai, cô bé ngủ chung với thím nào!

Phó Tranh: “…”

“Con lớn , nên ngủ một .”

Ôn Lương mang quần áo ngủ phòng tắm.

Trước khi , cô còn hiệu với Phó Tranh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-763-vo-cua-cap-duoi.html.]

Nếu thuyết phục Phàm Phàm, thì đêm nay chỉ thể ngủ phòng khác thôi.

Không rõ Phó Tranh làm cách nào, nhưng khi Ôn Lương bước , Phó Thi Phàm về phòng .

Phó Tranh cũng còn ở đó.

Ôn Lương cánh cửa đóng kín, do dự một lát nhưng khóa .

Cô sấy tóc, tắt đèn lớn, chui chăn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hơn mười phút , Phó Tranh tắm xong trở , mặc đồ ngủ, thấy Ôn Lương ngủ, hô hấp đều đặn, nhẹ nhàng bước đến, kéo chăn xuống cạnh cô.

Dưới ánh đèn ngủ ấm áp, Phó Tranh nghiêng, ánh mắt dịu dàng gương mặt đang ngủ của cô.

Hàng mi cô đổ bóng nhè nhẹ ánh sáng, thở nhẹ nhàng.

Anh kiềm vươn tay, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa trán cô.

Ôn Lương như cảm nhận gì đó, khẽ cử động nhưng vẫn tỉnh dậy.

Ngón tay Phó Tranh vuốt dọc má cô, dừng nơi môi mềm hé mở.

Anh nhớ nụ hôn còn dang dở khi nãy, cổ họng khẽ động.

Không nhịn , cúi hôn lên môi cô.

Lưỡi nhẹ nhàng phác họa hình dáng đôi môi cô.

Anh đưa tay , từ tốn cởi từng chiếc cúc áo ngủ của cô, một chiếc, hai chiếc…

Vải áo trượt khỏi vai, để lộ làn da trắng nõn.

Sau khi tắm, cô mặc áo ngực, cảnh xuân mắt khiến thở Phó Tranh trở nên nặng nề, nụ hôn nóng bỏng dần xuống xương quai xanh.

Tiếng động xào xạc vang lên khe khẽ, động tác nhẹ tựa lông vũ khiến Ôn Lương cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Hàng mi cô khẽ run.

Cơn nóng lan dần khắp cơ thể, má cô đỏ rực.

Phó Tranh ngẩng lên thoáng, cúi xuống tiếp tục.

Hô hấp Ôn Lương dần trở nên dồn dập, chỉ cảm thấy màn dạo đầu hôm nay quá lâu.

càng nhẹ nhàng, cô càng cảm thấy ngứa ngáy, càng khát khao nhiều hơn.

Cô cắn môi, giả vờ vô thức xoay , dùng tóc che mặt.

Phó Tranh dừng một chút, đợi cô đổi tư thế xong mới tiếp tục.

Cảm nhận nơi tay đặt xuống ẩm ướt, cho rằng thời cơ đến, cúi áp sát.

Ôn Lương nhắm chặt mắt, cắn răng mới bật thành tiếng.

ngay lúc đó, đổi chiến thuật, từng cú thúc càng mạnh hơn.

Ôn Lương nhịn , khẽ rên một tiếng.

Phó Tranh khẽ .

Ôn Lương khựng , vô thức mở mắt, thấy cảnh mặt liền kinh hãi hét lên: “Phó tổng? Sao ở trong phòng ?”

Vừa , cô cố đẩy .

Phó Tranh ngẩn , lập tức giữ chặt cổ tay cô, đưa lên đỉnh đầu: “Suỵt… Chồng cô đang ở phòng bên cạnh đấy. Không thì nhỏ tiếng thôi.”

Vừa , thúc mạnh hai cái.

Ôn Lương liếc bức tường, giọng nghẹn ngào: “Anh… thể như , là vợ cấp của , kính trọng …”

Phó Tranh bật , ghé sát tai cô thì thầm: “Đáng trách là dám đưa em đến mặt . Từ đầu tiên gặp em, làm thế … Yên tâm, sẽ thăng chức tăng lương cho .”

“Ưm… ưm…”

“Tôi khuyên em, nhất đừng cho . Nếu , chồng em sẽ gánh chịu hết cơn giận của .”

“Đồ vô liêm sỉ!”

, vô liêm sỉ đấy, phu nhân . Về em sẽ thấy còn vô liêm sỉ hơn nhiều. Suỵt… phu nhân, đừng kêu nữa.”

Lời dứt, thứ chờ đợi Ôn Lương là một cơn cuồng phong bão tố.

Kết thúc, Phó Tranh ôm cô từ phía .

Cô thì thầm: “Phó tổng, thể tha cho ?”

“Không thể. Em đừng mong thoát khỏi .”

Loading...