"Dây rốn quấn cổ, hai vòng."
Nghe , dì Vương thở dài một tiếng bất đắc dĩ.
Tình huống thế , đúng là cách nào khác.
Hai đợi ở cửa phòng phẫu thuật hai phút thì một y tá bước , "Đồ dùng cho trẻ chuẩn xong ? Nếu xong thì đưa cho ."
"Chuẩn xong ." Dì Vương vội đáp.
Bà mở ba lô, lấy bộ đồ dùng bên trong .
Vì thời gian gấp rút nên bà chỉ mang theo một bộ quần áo và khăn quấn cho trẻ sơ sinh. May mắn là đó giặt sạch và cất trong túi niêm phong, thể dùng trực tiếp.
Còn là mũ, tã giấy, bình sữa, sữa bột v.v...
Y tá ôm hết đồ phòng phẫu thuật.
Chẳng bao lâu , đèn đỏ cửa phòng tắt, bác sĩ bước , : "Chúc mừng Phó, là một bé gái, tròn con vuông. Em bé đưa lồng ấp, lẽ sẽ cần ở trong đó hai tháng."
Tảng đá lớn trong lòng Phó Tranh rốt cuộc cũng đặt xuống, thở phào nhẹ nhõm: "Ôn Lương ?"
"Vẫn đang dọn dẹp trong phòng mổ, sắp chuyển về phòng bệnh."
"Được ."
Bác sĩ trò chuyện thêm vài câu rời nghỉ ngơi.
Hai phút , Ôn Lương y tá đẩy ngoài với tay trái đang truyền dịch, đưa về phòng bệnh.
Phó Tranh sát bên giường bệnh: "A Lương, vất vả cho em , em thấy ?"
Ca mổ sinh của Ôn Lương là gây tê tủy sống, hiện tại cô vẫn tỉnh, nở nụ : "Em , con gái của chúng đời ..."
"Anh ." Phó Tranh nắm lấy tay cô, trong mắt ánh lên một tầng nước, "Cảm ơn em, A Lương."
Cảm ơn em vì chấp nhặt quá khứ, cảm ơn em vì bao giông gió vẫn từ bỏ .
Từ hôm nay trở , họ một cô con gái đáng yêu.
Anh sẽ che chở cho con bé lớn lên, che mưa chắn gió cho cả hai con.
Sau khi về đến phòng bệnh, y tá dặn dò những điều cần lưu ý: "Trong vòng sáu tiếng ăn uống gì, sáu tiếng thể ăn chút thức ăn lỏng, nhạt và cay, cố gắng ngửa hoặc nghiêng, tránh đè vết mổ, vết thương cần giữ khô, quần áo và ga giường nên thường xuyên... nếu việc gì, cứ gọi y tá."
"Vâng, nhớ ."
Y tá dặn dò xong liền rời .
Trong phòng bệnh chỉ còn Ôn Lương, Phó Tranh và dì Vương.
Phó Tranh bên giường bệnh: "A Lương, em mệt ? Nếu mệt thì ngủ một lát ."
Chờ thuốc tê hết tác dụng, vết mổ sẽ bắt đầu đau, chắc cô còn ngủ .
Ôn Lương khẽ gật đầu, nhắm mắt chuẩn nghỉ ngơi.
Dì Vương ngoài trời đêm đen như mực, : "Cậu chủ, là về nghỉ ngơi một chút , thuận tiện mang theo quần áo và đồ dùng của cô Ôn đến đây, ở trông cô ."
Phó Tranh "ừ" một tiếng, "Đợi A Lương ngủ sẽ ."
Ôn Lương , nhịn mở một mắt , vặn bắt gặp ánh mắt của Phó Tranh.
"Sao thế? Vết mổ đau ?" Anh lo lắng hỏi.
"Không ," Ôn Lương lắc đầu, chút do dự.
"Vậy là…?"
"Em... lúc nãy y tá cho em con bé một cái… nhăn nheo, ..." Ôn Lương mang vẻ mặt khó tả.
Dì Vương bật : "A Lương , trẻ con mới sinh ai cũng cả, mấy hôm nữa lớn lên sẽ khác thôi."
Phó Tranh cũng nhịn mà : "Cho dù , thì đó cũng là con gái của Phó Tranh , ai dám ?"
Ôn Lương nghĩ , cũng đúng, "Anh Phó, vì con gái cưng của , chăm chỉ làm ?"
Vừa dứt lời, bàn tay to của Phó Tranh liền phủ xuống, che mắt cô . Trước mắt tối sầm, Ôn Lương theo phản xạ mà khép mắt .
"Em còn nhắc ?" Phó Tranh , "Ngủ ."
Con gái của Phó Tranh, sinh là một tiểu phú bà.
Ôn Lương nhắm mắt, cơn buồn ngủ ập đến, lâu liền chìm giấc ngủ.
Phó Tranh về nhà đồ, mang theo quần áo và đồ dùng của Ôn Lương bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-695-ten-goi.html.]
Lúc về, Ôn Lương ngủ say, dì Vương thì đang gật gù.
Phó Tranh bảo dì về nghỉ, để ở trông Ôn Lương. Sáng mai sẽ đổi sang bảo mẫu sinh do Ôn Lương mời.
Dì Vương sẽ về nhà chăm sóc sinh hoạt cho Phó Thi Phàm.
Ôn Lương ngủ một mạch đến năm giờ sáng.
Thuốc tê hết tác dụng, vết mổ bắt đầu đau.
Cô nghiêng đầu quanh, thấy Phó Tranh đang giường phụ, liền nhẹ giọng gọi: "Phó Tranh?"
"Ừ?"
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Phó Tranh lập tức tỉnh dậy khi thấy giọng cô: "A Lương? Em khó chịu ?"
"Vết mổ đau," Ôn Lương cau mày, "đau đến mức tỉnh cả ngủ."
"Anh gọi bác sĩ, xem thể tiêm thuốc giảm đau ."
"Ừ."
Vài phút , bác sĩ đến phòng bệnh, hỏi tình trạng của Ôn Lương tiêm thuốc giảm đau cho cô.
"A Lương, còn chỗ nào thoải mái ? Có quần áo ?" Phó Tranh hỏi.
Lúc cô vẫn mặc đồ phẫu thuật chuyên dụng, bên trong gì.
Ôn Lương gật đầu như gà mổ thóc.
Truyện nhà Xua Xim
Phó Tranh lấy quần áo trong vali : đồ lót và bộ đồ ngủ rộng rãi.
Lúc cô cũng chẳng ngại ngùng gì nữa, ngoan ngoãn yên để giúp đồ, đổi sang tư thế nghiêng.
Cô thể tự xoay , nhưng cần dùng lực ở eo, dễ kéo đau vết mổ.
Thuốc giảm đau bắt đầu tác dụng, vết thương dần bớt đau.
Ôn Lương ngoài, trời vẫn tối đen: "Bây giờ mấy giờ ?"
"Năm giờ bốn mươi hai, em ngủ thêm một chút nữa nhé?"
"Ừ, cũng ngủ thêm ."
Ôn Lương nhắm mắt tiếp tục ngủ.
chỉ vài phút , cô mở mắt , bỗng nhiên nhớ đến gì đó: "Phó Tranh?"
"Ừ?"
"Con vẫn đặt tên."
Phó Tranh nghiêng, chống tay ngắm cô: "Ừ, em nghĩ tên nào ?"
"Rồi, mấy cái lận."
Ôn Lương nghĩ đến tên con từ sớm, vì giới tính nên nghĩ cả đống, giờ thấy khó chọn.
"Đọc thử xem nào."
"Ôn… đúng , còn nhớ đồng ý với em là để con theo họ em ?"
"Nhớ chứ," Phó Tranh bật , " hứa thì quên. Dù con bé theo họ nào, thì vẫn là con gái của ."
"Nhận thức rõ đấy," Ôn Lương nghĩ nghĩ, "Ôn Đình Vân, ?"
"… Ôn Đình Vân? Là nhà thơ Đường thời đó hả?"
"Ừ, chính là ông , từ , tên cũng , mà em trùng họ với ."
"Trùng tên thì lắm, đổi thành chữ thường dùng của nữ thì thấy tầm thường, Ôn Kỳ hơn, chữ Kỳ trong An Kỳ ."
"Ôn Kỳ..." Ôn Lương lặp , "Nghe cũng , nghĩ tên nào ?"
"Ôn Tuế An, trai gái dùng đều ."
"Tuế An, tuế tuế bình an, ý nghĩa cũng ," Ôn Lương đưa tay xoa trán, "A! Khó chọn quá!"
"Đừng vội, dù gì cũng đợi xuất viện mới làm giấy khai sinh."
"Ờ..." Ôn Lương lăn tăn, bỗng lóe lên ý tưởng, "Ôn Ninh, Ninh Ninh, thấy cái tên Ôn Ninh ?"
Ôn Lương bỗng nhớ hình như từng mơ thấy tên , là giấc mơ dự báo chứ.
"Em chọn ."