Nghe , trái tim Ôn Lương lập tức treo lơ lửng. Cô nhanh chóng cúp máy, ngón tay lướt nhanh màn hình, mở phần cài đặt WeChat, tìm đến mục quyền hạn bạn bè – “Phương thức thêm ”.
Cô sững trong một giây.
Tất cả tùy chọn trong mục đó tắt từ khi nào.
Tìm bằng WeChat, điện thoại – vô hiệu. Nhóm chat, mã QR, danh – cũng thêm cô làm bạn. Chỉ những trong danh bạ mới nhắn tin.
Chuyện gì đang xảy ?
Ôn Lương mở phần chặn cuộc gọi trong cài đặt điện thoại. Các mục như “Chặn lạ”, “Chặn ẩn danh” đều bật.
Tin nhắn cũng gần như .
Mà cô hề thiết lập những thứ đó.
Có động điện thoại của cô.
Đầu dây bên thấy tiếng của Ôn Lương hồi lâu, liền bật : “Ôn tiểu thư, xác nhận xong ?”
Ôn Lương lấy tinh thần, tập trung cuộc gọi: “Vấn đề lúc nãy, những bức ảnh đó, lấy ở ?”
“Chính chụp.” Giọng đàn ông thản nhiên.
Ôn Lương khựng : “Đứa trẻ ... bây giờ đang ở ?”
Lời dứt, đàn ông bỗng bật lớn qua điện thoại: “Ha ha ha ha...”
Ôn Lương cau mày, lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành: “Anh cái gì?”
“Không gì, chỉ thấy buồn . Nhìn Ôn tiểu thư cô xem, mồ côi, nhưng may mắn nhà họ Phó nhận nuôi, sống giàu sang sung sướng, chẳng cần lo tiền bạc. Nghe cô khám thai, Phó Tranh phái nguyên một đội vệ sĩ hộ tống, sắp xếp bác sĩ giỏi nhất bệnh viện nhà làm riêng cho cô, đứa bé còn đời cưng chiều đến .”
“Còn con gái của Phó Tranh với phụ nữ khác thì ? Học trường mẫu giáo quốc tế đắt đỏ, ngây thơ đáng yêu, cô đối xử với nó như con ruột, cả nhà sống như tiên. cô , đứa bé mà cô sinh đó, cuộc sống của nó bây giờ thế nào ?”
Ôn Lương im lặng.
Người đàn ông khinh miệt, tiếp tục: “Nó như cô, từ nhỏ cha nuôi đánh đập, ngược đãi. Năm tuổi nhưng trông chỉ như ba tuổi, gầy gò thiếu dinh dưỡng. Mỗi ngày đều nhặt rác, nhặt đến mười giờ đêm mới ăn cơm.”
“Có nó bọn buôn bắt , may mắn phát hiện ở biên giới tỉnh lân cận, cảnh sát đưa về. cha nuôi nó mắng chửi vì đem tiền về, đánh cho một trận nhừ tử. Hàng xóm thương tình thì càng đánh nhiều hơn. Đến giờ vẫn mặc quần áo từ mùa thu, tay mặt đều nứt nẻ đầy vết thương.”
Lời vẽ trong đầu Ôn Lương một hình ảnh đau lòng: một bé trai gầy yếu, co ro trong cái lạnh, tay trầy xước thâm tím, lom khom lục lọi chai nhựa trong thùng rác, trong ánh gió lạnh của mùa đông.
Còn nhỏ như thế, nó oán hận, trách móc. Nó chỉ nghĩ: là do ngoan, làm đủ . Nếu nhặt nhiều chai hơn một chút, bố sẽ thích nó hơn...
Truyện nhà Xua Xim
Từ khi mang thai, cô càng dễ xúc động, đặc biệt là với những cảnh trẻ em ngược đãi.
Chỉ cần tưởng tượng thôi, trái tim cô đau nhói.
Làm tàn nhẫn đến mức đó? Lại là với một đứa trẻ?
Huống chi đó còn là con ruột của cô.
Tựa như một bàn tay vô hình đang bóp chặt lấy tim cô, khiến n.g.ự.c cô tức nghẹn, thở nổi.
Người đàn ông vẫn dừng : “Ôn tiểu thư? Có đau lòng ? Cô nhỉ, thằng bé cũng ở Philadelphia đấy. Hè cô từng ở đó đúng ? Có thấy bé trai nào nhặt rác ở đầu phố ? Biết đó chính là con cô đấy ha ha ha... Lúc cô ở đó sống sung sướng, thì con cô đang nắng thiêu đến đen cháy.”
“Đủ ...” Ôn Lương nhắm mắt, ôm lấy ngực, hít sâu, “Giờ nó đang ở ?”
“Ở thị trấn Wild gần ngoại ô. À, nó thiếu dinh dưỡng nặng, thiếu m.á.u trầm trọng, trí tuệ ảnh hưởng nghiêm trọng. Nếu chậm trễ thêm chút nữa, e là... À đúng , Ôn tiểu thư, cô là ai gây chuyện ?”
“Ai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-691-co-nguoi-da-dong-vao-dien-thoai-cua-co.html.]
“Phó Thanh Nguyệt. Đứa bé là cháu trai của đàn bà mà bà hận nhất, cô nghĩ bà sẽ để thằng bé sống ?”
“Anh là ai?”
“Tôi từng là của Phó Thanh Nguyệt. bà giờ mất tích , Phó Tranh đang cho lùng sục khắp nơi. Tôi cũng lo đường lui cho chứ.”
“Phó Thanh Nguyệt mất tích?”
“Ừ, Phó Tranh định nhốt bà trại tâm thần, bà bỏ trốn. Cô ?”
“...”
Người đàn ông khẽ: “Tôi hết , chào nhé, Ôn tiểu thư. Nếu Phó Tranh bắt, mong cô nhớ đến hôm nay thật với cô, xin giúp một lời.”
Nói xong, đưa điện thoại cho Vân Kiều.
“Ôn tiểu thư?”
Nghe hết bộ cuộc đối thoại, Vân Kiều thử gọi một tiếng nhưng thấy cô đáp .
Cô màn hình, xác nhận cuộc gọi vẫn đang kết nối, gọi: “Ôn tiểu thư?”
Vẫn hồi âm.
Nghĩ đến những gì , Vân Kiều lặng lẽ ngắt máy.
Chắc bây giờ Ôn tiểu thư tâm trạng chuyện nữa.
Sau cuộc gọi , đầu óc Ôn Lương càng thêm rối loạn, trái tim nỗi buồn cay đắng lấp đầy.
Chỉ cần nhắm mắt là cô thấy đau đầu, tim đập dồn dập ngừng.
Phó Tranh đưa Phó Thanh Nguyệt viện tâm thần, bà trốn thoát? Khi nào? Sao từng với cô?
Phó Thanh Nguyệt hận con Hạ Đông Thành, giờ phát hiện cô con với , liền tìm cách bế đứa bé ?
Vậy Hạ Đông Thành đến sự tồn tại của đứa trẻ ?
Hàng loạt câu hỏi tuôn trong đầu. Ôn Lương xoa xoa thái dương, cố hít sâu trấn tĩnh.
Cô nên tin lời gã đàn ông .
Liếc điện thoại trong tay, cuộc gọi kết thúc, Ôn Lương bỗng nhớ chuyện ban đầu – động điện thoại của cô.
Cô mở máy, lật xem các dấu vết. Tháng , studio tuyển thêm nhiếp ảnh gia mới, nhân viên mới từng chủ động kết bạn WeChat với cô, khi đó vẫn còn bình thường.
Từ lúc đến nay, thể chạm điện thoại của cô chỉ dì giúp việc và Phó Tranh.
Ôn Lương cau mày, chợt nhớ chiếc máy tính của cô gửi sửa vẫn về.
Gã từng thử gọi điện, nhắn tin, gửi WeChat – thể cũng từng thử gửi ảnh qua email.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng tải app email về, đăng nhập tài khoản.
mật khẩu.
Khi dòng thông báo hiện lên, Ôn Lương ngẩn , lập tức xác nhận – Phó Tranh tự tay chặn hết liên hệ giữa cô và bên ngoài, thậm chí còn đổi mật khẩu email của cô.
Anh làm … là vì ?
Chẳng lẽ…