Nghe tiếng bước chân của cô nhóc mỗi lúc một gần, Ôn Lương chống tay lên vai Phó Tranh, vội vàng đẩy :
“Phàm Phàm sắp .”
Phó Tranh luyến tiếc rời khỏi môi cô, bàn tay lớn còn xoa nhẹ eo cô vài cái:
“Tối nay về.”
Nghe , Ôn Lương liếc một cái, gạt tay , bưng đĩa cà chua bi bước ngoài, xoa đầu Phó Thi Phàm:
“Rửa xong , ăn .”
Phó Thi Phàm đôi môi đỏ hồng của cô, gian xảo nháy mắt:
“Cảm ơn thím!”
Ôn Lương đỏ mặt.
Con bé thông minh quá cũng chẳng chuyện gì.
Phó Tranh thì sắc mặt bình thản, xuống bên cạnh con gái:
“Phàm Phàm, tối nay ngủ đây ?”
Phó Thi Phàm mắt sáng lên, gật đầu như gà mổ thóc:
“Con ngủ với thím!”
“Con học lớp lớn , nên tự ngủ . Để Đoàn Đoàn ngủ với con nhé?” – Phó Tranh nháy mắt với con bé.
Phó Thi Phàm liếc Ôn Lương, Phó Tranh.
Ôn Lương nhếch môi, gượng.
Cô nhóc tỏ vẻ như hiểu rõ chuyện:
“Thôi thôi , sắp xa , con nhường cho hai .”
Truyện nhà Xua Xim
Ôn Lương: “…”
“Chờ ba , thím sẽ là của con đấy!” – Phó Thi Phàm ngẩng cằm khiêu khích Phó Tranh.
Phó Tranh vẻ hờn dỗi đáng yêu của con gái, khẽ dịu dàng.
lúc , một tia sáng lóe lên trong đầu .
“Ba ?” – Phó Thi Phàm thấy ngẩn , liền vẫy tay mặt , khuôn mặt tròn xoe đầy tò mò.
“Không , ba chỉ đang nghĩ chút chuyện.” – Phó Tranh hồn.
Ôn Lương còn vài việc xử lý xong, nên thư phòng làm thêm.
Phó Tranh bảo Phó Thi Phàm chơi ở phòng khách, lặng lẽ theo Ôn Lương thư phòng.
Anh đưa mắt đảo quanh một vòng, :
“Con cũng lớn , em đừng lâu, hạn chế máy tính…”
“Biết .” – Ôn Lương vẫn dán mắt màn hình, tay gõ lách cách, “Em cố gắng giảm thời gian làm việc .”
Giờ studio tuyển thêm , trừ những việc cần thiết, cô đều giao cho trợ lý hoặc nhân viên xử lý.
“Ừ.” – Phó Tranh gật đầu, ánh mắt quét qua các góc căn phòng, chợt dừng ở một khung ảnh đặt giá sách.
Anh bước tới, cầm lên xem kỹ:
“Người bên cạnh em trong bức là ba vợ ?”
Ôn Lương ngẩng đầu thoáng qua, gật gật.
“Lúc chụp bức ảnh , em bao nhiêu tuổi?” – Phó Tranh đặt khung ảnh chỗ cũ, “Nhìn còn nhỏ quá, trông non nớt lắm.”
“Mười lăm tuổi.”
Đây là bức hình gần nhất mà cô còn giữ với ba .
“Còn tấm nào khác ?”
“Gì cơ?”
“Ảnh hồi nhỏ của em.” – Phó Tranh tới, chống tay lên bàn, cô , “Anh tò mò.”
Ôn Lương chỉ ngăn kéo cùng của kệ sách:
“Ở đó một cuốn album, ảnh cũ của em với ba… Anh lật nhẹ tay thôi, đừng làm rối tung lên.”
“Ừ.”
Phó Tranh lấy album , lật từng trang xem.
Thời đó, đa dân vùng quê chụp hình, nên ảnh để hạn chế.
Ảnh thời thơ ấu của Ôn Lương chỉ bốn, năm tấm, mà đó là nhờ cha làm phóng viên, tự tay chụp đem tráng rửa.
Phó Tranh ngắm mấy tấm cô bé năm sáu tuổi, chăm chú quan sát từng đường nét gương mặt:
“A Lương, hồi nhỏ em đáng yêu thật đấy.”
Ôn Lương hừ nhẹ một tiếng, gì.
Anh bình tĩnh cất album chỗ cũ, đến bên cô:
“Em nghỉ chút , để làm, em hướng dẫn là .”
“Cũng .”
Ôn Lương dậy nhường chỗ cho .
Tối nay Phó Thi Phàm tuy "nhường" Ôn Lương , nhưng khi ngủ vẫn chiếm hết thời gian của cô.
Đợi con bé ngủ say, Ôn Lương nhẹ nhàng rời khỏi phòng khách, phòng ngủ, lấy đồ ngủ phòng tắm.
“Em tắm ?” – Phó Tranh ở cửa hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-649-anh-thoi-tho-au.html.]
“Ừ.”
Vừa định đóng cửa, Phó Tranh theo sát , bước .
“Anh làm gì đấy?” – Cô vịn bụng, trừng mắt .
Giờ cô làm gì chứ!
“Anh sợ em trơn trượt, nên tắm cùng.” – Phó Tranh nghiêm túc .
“Không cần, em ghế chuyên dụng .”
Phó Tranh liền giở trò lưu manh, bước tới khép cửa :
“Hai cùng tắm tiết kiệm nước. Em yên tâm, em đang mang thai, sẽ làm gì …”
Ôn Lương: “…”
Thấy cô phản đối, Phó Tranh liền bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, lộ lồng n.g.ự.c rám nắng săn chắc, cơ bụng rõ nét, đường nhân ngư kéo dài xuống , thắt lưng che khuất.
Ánh mắt Ôn Lương vô thức liếc qua—chiếc thắt lưng chính là món quà cô tặng khi hai vẫn còn hôn nhân.
Cô thu tầm , ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt nửa nửa như trêu chọc của Phó Tranh.
Cô trừng mắt, mặt sang chỗ khác.
Bầu năm tháng, hình cô cũng đổi nhiều, ngoài bụng thì vòng một là rõ nhất—nặng trĩu.
hình như Phó Tranh thích.
Tắm xong, cơ thể mềm nhũn, Ôn Lương bế từ phòng tắm giường. Cô nhắm mắt, má hồng rực, đôi môi khẽ hé, thở dốc.
Phó Tranh càng lúc càng nhiều “chiêu trò”…
May là còn tiết chế, khiến cô khá hài lòng.
Phó Tranh đơn giản thu dọn phòng tắm, tắt đèn, lên giường, ôm lấy cô.
“A Lương?”
“Ừ?”
Ôn Lương lơ mơ đáp.
“Không gì, ngủ .”
“…”
Ôn Lương thầm chửi một tiếng “đồ thần kinh”, nhanh chìm mộng .
Còn Phó Tranh, trong lòng vẫn còn suy nghĩ, mãi lâu mới .
Sáng hôm , khi rời , dặn dò cô cẩn thận chuyện, ngoài cùng.
Khi Phó Tranh lên máy bay, thì Diệp Hoài gần đến Philadelphia.
Máy bay hạ cánh, lập tức đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Illya tựa gối, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt u buồn, tinh thần suy sụp, uể oải.
Tạ Thư bên cạnh, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“…Ba con đặt vé , con xem ? Mẹ nhớ con từng thích ca sĩ , mãi mới tổ chức một buổi diễn…”
Illya lắc đầu:
“Không hứng thú.”
Tạ Thư con đầy xót xa, thở dài:
“Con , cứ với .”
“Con chẳng cả.”
“…”
Tạ Thư bất lực.
Bà từng đưa Illya khám bác sĩ tâm lý. Bác sĩ bảo tình trạng hiện tại thể do môi trường trong trại tạm giam ảnh hưởng đến tâm lý, khuyên nhà nên ở bên con nhiều hơn, nếu điều kiện thì đưa ngoài đổi gió.
Tạ Thư khuyên kiểu gì Illya cũng .
lúc , ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
“Ai đó?”
“Là .”
Giọng Diệp Hoài truyền .
Sắc mặt Tạ Thư lập tức sầm xuống:
“Vào .”
Illya đảo mắt , vẫn tiếp tục thất thần.
Tạ Thư nghiêm mặt Diệp Hoài, vui, giọng lạnh tanh:
“Cậu còn về ?! Tôi tưởng sớm quên béng với ba !”
“Sao thể? Mẹ gọi là con về liền, còn lòng ?” – Diệp Hoài mặt tỉnh bơ.
Nhìn cái thái độ ngang ngược kìa!
Tạ Thư càng thêm tức giận, còn kịp gì thì Diệp Hoài :
“Mẹ, bớt giận, đừng ảnh hưởng sức khỏe.”
Tạ Thư: “…”
Càng tức hơn nữa!
Diệp Hoài sang Illya, ánh mắt sắc như chim ưng:
“Illya? Gặp chào hỏi?”