Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 612: Ép cưới

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:47:14
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Văn phòng Hội đồng Quản trị Tập đoàn Phó thị.

Thư ký gọi điện nội tuyến:

“Chủ tịch Phó, ngài Wilson đến phòng tiếp khách. Hiện giờ ngài rảnh ạ?”

Phó Tranh liếc đồng hồ và lịch làm việc bên cạnh, nhàn nhạt đáp:

“Sau mười phút nữa một cuộc họp, cứ để ông chờ.”

“Vâng.”

Cúp máy xong, thư ký pha hai tách cà phê, mang theo nụ chuyên nghiệp bước phòng tiếp khách, từ tốn đặt cà phê mặt ông Wilson và Allen, dùng tiếng Anh lưu loát :

“Ông Wilson, mời ông dùng. Chủ tịch Phó đang họp, xin ông vui lòng chờ một lát.”

Ông Wilson liếc cà phê bàn, sắc mặt điềm tĩnh.

Hừ, thằng nhóc ranh.

Allen móc:

“Thật khó cho ngài Charles bận rộn đến mà vẫn tranh thủ thời gian gặp chúng .”

Thư ký vẫn giữ nụ , làm như hiểu gì:

“Tôi xin phép ngoài. Hai vị cần gì cứ gọi .”

Allen hỏi:

“Cuộc họp của còn bao lâu nữa?”

“Cái đó rõ, nhưng một khi kết thúc, Chủ tịch Phó nhất định sẽ đến gặp hai vị ngay.”

Allen còn gì đó nhưng ông Wilson khoát tay bảo thư ký:

“Cô ngoài .”

Thư ký như đại xá, nhanh chóng lui khỏi phòng.

Allen bực bội:

“Thưa ngài, rõ ràng là cố tình phớt lờ chúng . Còn đây làm gì nữa?”

Phó Tranh dám tỏ thái độ như chẳng qua là vì đang ở Giang Thành, chứ ở Philadelphia mà dám , ông để yên .

Tiếng Trung câu: “Hổ sa đồng bằng chó khinh.”

Ông Wilson vẫn ung dung nhấp một ngụm cà phê:

“Đây chính là điều . Nếu tức giận bỏ thì chẳng rơi đúng bẫy của .”

Ông đến đây vì Carol.

Phó Tranh cũng điều đó, nên cố ý dùng cách để thể hiện lập trường — để Phó Thi Phàm (Carol) trở Philadelphia.

Nếu ông Wilson bỏ về, thì chẳng khác nào tự từ bỏ quyền thương lượng.

Allen bực bội:

“Phải chi hôm qua đừng đưa cô Carol về, cứ chở thẳng sân bay là xong, Charles thể làm gì chứ?”

Ông Wilson :

“Cậu nghĩ nghĩ tới ? Carol và Illya tình mẫu tử, càng dựa dẫm Charles. Cưỡng ép đưa nó , nó sẽ oán hận chúng . Tôi nó thật lòng chấp nhận và A Shu.”

Hơn nữa, ông thể đưa Carol , thì Phó Tranh cũng cách để đoạt .

Lôi qua kéo , tổn thương chỉ Carol.

Allen ngán ngẩm:

“Thế thì bây giờ chúng cứ đợi thế ?”

“Kiên nhẫn.”

Ông Wilson điềm nhiên lật xem tạp chí:

“Cậu còn non lắm.”

Allen gãi đầu, im lặng uống cà phê.

, bên Caesar thông báo ?”

“Đã báo .” Allen dậy, bước đến cửa sổ, gọi điện xác nhận. Nói vài câu xong ghế:

“Người bên đó Caesar đưa cô gái .”

“Ừm.” Ông Wilson gật đầu, dựa lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Thế là chờ tiếp.

Allen đồng hồ, trong lòng nghiến răng.

Hai mươi phút trôi qua.

Thư ký bưng khay cà phê, đổi một mẻ mới.

“Mời hai vị dùng.”

“Cuộc họp của Chủ tịch Phó còn bao lâu nữa?” Allen nhịn .

Thư ký mỉm :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-612-ep-cuoi.html.]

“Chắc cũng sắp xong , mong hai vị chờ thêm chút nữa. Khi cuộc họp kết thúc, ngài sẽ đến ngay.”

Nghe như gì đó, mà cũng chẳng thông tin gì.

Allen: “…”

Anh yên, dậy bắt đầu qua .

Thêm hai mươi phút nữa trôi qua.

Thư ký cà phê nữa.

Thấy Allen chuẩn mở miệng, cứ tưởng hỏi thời gian cuộc họp, ai ngờ hỏi:

“Nhà vệ sinh ở ?”

“Bên , mời theo .”

Thư ký mím môi, cố nhịn .

Lúc , ông Wilson nghĩ ngợi một lát, gọi chiếc đồng hồ thông minh của Phó Thi Phàm.

Lúc cô bé đang nghỉ giữa giờ, tìm một góc yên tĩnh bắt máy:

“Alo? Ông ngoại?”

“Ừ, Carol yêu quý, đang làm gì đấy?”

“Chơi bập bênh với bạn.”

“Ông ngoại nhớ cháu lắm, cháu nhớ ông ?”

“Carol cũng nhớ ông ngoại.” Cô bé ngọt ngào đáp.

“Ông ngoại thật sự gặp cháu mỗi ngày, nhưng tiếc là bố cháu cho cháu về Philadelphia chơi với ông.”

“Không , ông đến Giang Thành, đến thăm Carol.” Cô bé .

Từ đồng hồ truyền đến tiếng ông Wilson than thở:

“Ông đang ở văn phòng hội đồng quản trị của Phó thị, chuyện với bố cháu, mà bố cháu gặp ông. Bố cháu cản trở ông cháu thiết với . Carol nhớ ông, chắc chắn cũng về Philadelphia với ông, mà bố cháu tự ý quyết định, thật là!”

Phó Thi Phàm chút chột :

“Ông ơi, bố chỉ lo cho con thôi mà.”

“Yên tâm, ông sẽ thuyết phục bố cháu. Cháu cứ đợi về Philadelphia với ông .”

Phó Thi Phàm: “... Ơ, ông ngoại!”

“Cứ quyết định thế nhé, ông gặp bố cháu đây— tút—”

Phó Thi Phàm tiếng tút tút trong loa: “…”

Nếu ông thật sự thuyết phục bố thì ?!

Cuối cùng, cuộc họp cũng kết thúc.

Thư ký đến phòng tiếp khách:

“Ông Wilson, Chủ tịch Phó mời ông đến văn phòng.”

“Ừm.”

Nghĩ đến phản ứng của cô bé lúc nãy, khóe môi ông Wilson khẽ nhếch, cầm lấy cây gậy chạm trổ tinh xảo, theo thư ký đến phòng của Phó Tranh.

Lúc bước , Phó Tranh đang lưng về phía cửa, bên cửa sổ sát đất rộng lớn, như gọi điện xong.

Truyện nhà Xua Xim

Anh mặc sơ mi và quần âu đen đơn giản, màu tối, trầm điềm đạm, thắt lưng đeo dây nịt đen, từ phía trông càng nổi bật vóc dáng cao lớn, vai rộng eo thon.

Nghe thấy tiếng động, , tiện tay đặt điện thoại lên bàn, khẽ , chỉ tay về phía sofa tiếp khách:

“Thưa ngài, để ngài đợi lâu , mời .”

Nói bằng tiếng Trung.

Ánh mắt ông Wilson sắc như d.a.o lướt qua thanh niên mặt, xuống ghế, đáp bằng tiếng Anh:

“May mà thư ký giải thích là ngài bận việc, nếu còn tưởng chào đón ở đây.”

Trước khi đến Giang Thành, ông Wilson từng xem video mạng về Phó Tranh.

Công bằng mà , ngoại hình , năng lực tệ, trách con gái si mê.

Nếu là con rể , ông cũng coi như hài lòng.

trong lòng ông vẫn ghét Phó Tranh, định cho sắc mặt dễ chịu.

Phó Tranh nhạt, vẫn tiếng Trung:

“Nếu chỗ nào tiếp đãi chu đáo, mong ngài thứ . Không hôm nay ngài đến tìm là vì chuyện của tiểu thư, là vì Phàm Phàm?”

Hừ, còn làm bộ làm tịch! Ai chẳng ông đến đây vì chuyện gì.

Ông Wilson lạnh giọng:

“Hôm bất ngờ con gái Illya một đứa con gái từ năm năm , và là cha đứa bé. Tôi rõ ngọn nguồn chuyện . Hiện tại Illya vì yêu mà phạm sai lầm lớn. Tôi hỏi sẵn sàng ở bên Illya ?”

“Ngài hỏi là thừa,” Phó Tranh nhẹ, “Tôi và vợ sống hòa thuận yêu thương , cô hiện đang mang thai.”

“Vậy càng nên để Carol ở đây thêm nữa. Tôi đưa nó về Philadelphia.” Ông Wilson lập tức thẳng mục đích chuyến .

Loading...