Phu nhân nhà họ Tạ, Illya và Diệp Hoài chờ sẵn trong phòng khách.
Người lên tiếng chính là phu nhân nhà họ Tạ. Bà thấy bước , ánh mắt lập tức dừng Phó Thi Phàm, hai mắt sáng bừng.
“Cháu là cháu gọi là bà cố ? Cảm ơn cháu khen .” Cô bé híp mắt, để lộ mấy chiếc răng sữa trắng muốt.
“Trời ơi, đứa nhỏ thật là lanh lợi, mau đây để bà cố xem nào.”
Phó Thi Phàm chẳng hề sợ lạ, chạy tới ngọt ngào : “Bà cố, bà với bà nội của cháu là cùng một thế hệ ạ? mà bà còn trẻ hơn bà nội cháu nhiều!”
Lúc , Phó Thanh Nguyệt đang nhà lôi sân bay, đột nhiên hắt xì một cái: “…”
Phu nhân họ Tạ ha ha, từ túi áo móc một phong bao lì xì: “Miệng ngọt thế , đây là quà gặp mặt của bà cố, cầm lấy .”
“Cảm ơn bà cố ạ! Cháu tặng bà cố một trái tim nè!” Cô bé sờ độ dày bên trong, nụ càng thêm rạng rỡ.
Bầu khí trong phòng khách dần trở nên ấm áp.
“Phàm Phàm, để gọi cố của cháu xuống.” Phu nhân nhà họ Tạ dậy lên lầu.
Phó Tranh liếc sang Diệp Hoài đối diện: “Vị là…?”
Illya lập tức đỡ lời: “Đây là trai em. Phàm Phàm, gọi , đây là con.”
Phó Tranh nhướng mày, cụp mắt xuống.
Anh trai của Illya… hình như chính là bạn trai lai mà Đường Thi Thi từng quen ở Ninh Thanh, gặp một đây.
“Cháu chào .” Phó Thi Phàm lễ phép Diệp Hoài chào hỏi.
“Chào cháu.” Diệp Hoài xoa đầu cô bé, đưa một phong bao lì xì. “Quà gặp mặt của .”
Phó Thi Phàm bóp thử một cái, thật dày!
Cô bé tít mắt: “Cảm ơn , quá .”
Diệp Hoài mỉm : “Phàm Phàm, cháu lớn lên ở Los Angeles?”
“Dạ.”
Truyện nhà Xua Xim
“Vậy chắc quen với cuộc sống ở Mỹ ha. Có theo về Philadelphia ? Nhà giàu, ông bà ngoại của cháu cũng sẽ tặng cháu nhiều lì xì lắm đấy.”
Diệp Hoài thẳng thừng ngay mặt Phó Tranh, chút kiêng dè.
Sắc mặt Phó Tranh trầm xuống: “Không cần phiền như .”
Diệp Hoài ngước mắt , lớp kính là ánh đầy khinh thường: “Phó vội gì thế? Phàm Phàm còn gì mà.”
“Anh…” Illya nhíu mày, sức nháy mắt hiệu cho trai.
“Cháu !” Phó Thi Phàm chu môi Diệp Hoài, “Cậu, đừng bắt nạt chú cháu.”
“Con nhóc , cũng bảo vệ phết nhỉ.”
“Dĩ nhiên !”
lúc , Tạ Trăn và phu nhân nhà họ Tạ từ lầu bước xuống.
Phó Tranh giới thiệu: “Phàm Phàm, đây là ông cố của con.”
Cô bé tay ôm chặt bao lì xì, ngẩng đầu ông cố oai phong, chớp chớp mắt, ngọt ngào : “Cháu chào ông cố ạ.”
Tạ Trăn mỉm từ ái, xuống sofa: “Chào cháu. Cháu tên là Phó Thi Phàm đúng ?”
“Dạ.”
“Năm nay mấy tuổi ?”
“Năm tuổi ạ.” Cô bé giơ năm ngón tay nhỏ xíu, “Tới tháng Chín cháu sẽ lên lớp lớn.”
“Ngoan lắm.”
“Ông cố ơi.”
“Sao?”
“Phong bao lì xì trong túi áo ông hở kìa.”
“Ha ha ha, con nhóc ranh ! Đây, của cháu nè, đủ ?” Tạ Trăn ha hả, đưa một phong bao thật dày cho cô bé.
Tay cô bé sắp cầm nổi nữa, vui đến híp cả mắt: “Đủ ạ.”
“Chú, chú cầm giúp cháu với, đừng làm rớt đó nha.” Phó Thi Phàm giao hết bao lì xì cho Phó Tranh.
“Ừ.” Phó Tranh cất túi áo.
“Sao Phàm Phàm gọi là chú?” Phu nhân nhà họ Tạ hỏi.
“Con bé gọi quen , đổi cách xưng hô thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-572-anh-dung-la-nen-thay-ho-then.html.]
“Đừng nữa, ăn trái cây .”
Phó Thi Phàm bước đến bàn , lấy ba quả cherry to tướng từ đĩa trái cây, chạy tới mặt Tạ Trăn, đưa cho ông một quả: “Ông cố, ăn cherry nè.”
“Được, ông cố ăn. Cháu cũng ăn .”
“Bà cố, ăn cherry nè.”
Quả thứ hai đưa cho phu nhân nhà họ Tạ, “A, cảm ơn Phàm Phàm.”
Mọi đều chờ xem cô bé sẽ đưa quả thứ ba cho ai — ai ngờ cô bé thẳng thừng nhét luôn miệng, má phồng lên như bánh bao.
“Này , Phàm Phàm, nhả mau!” Phu nhân nhà họ Tạ hoảng hốt, sợ cô bé hóc hạt.
“Không , cô bé nhả hạt.” Phó Tranh lên tiếng.
Phu nhân mới yên tâm: “Thế ? Thế thì , bé Phàm Phàm thật thông minh.”
Phó Thi Phàm mấp máy miệng vài cái, nhả hạt cherry , ném thùng rác.
Trong lòng cô thầm nghĩ, chuyện nhỏ như cũng gọi là thông minh ? Ăn trái cây nhả hạt chẳng bình thường ?
Thấy cô bé tự giác vứt rác thùng, phu nhân khen: “Phàm Phàm bỏ rác thùng, giỏi quá!”
Trong lòng bà thầm khen, con bé lanh lợi như , chắc chắn là giống Phó Tranh .
Phó Thi Phàm: “…”
“Tạ Trăn, ông thấy môi của Phàm Phàm giống A Thư ?” Phu nhân đột nhiên hỏi.
A Thư là em gái của Tạ Trăn, cũng là của Illya và Diệp Hoài.
Nghe , Tạ Trăn chăm chú quan sát cô bé gật đầu: “ là giống.”
Illya : “Con gái em mà, giống em là .”
Trong lòng cô thầm nghĩ, thế thì quá.
Mọi sẽ càng tin rằng Phó Thi Phàm là con gái ruột của cô.
Mọi trò chuyện một lúc, Tạ Trăn mở lời: “Tiểu Phó, lên lầu với một lát.”
“Vâng.”
Phó Tranh dậy theo ông, dặn dò: “Phàm Phàm, lời bà cố nhé, ?”
“Biết ạ.”
—
Tại thư phòng tầng hai, Tạ Trăn xuống sofa: “Tiểu Phó, .”
Phó Tranh đối diện. Người giúp việc mang một ấm nóng.
Phó Tranh chủ động rót cho ông một ly: “Xin mời ông.”
Tạ Trăn nhấp một ngụm , ngẩng đầu , ánh mắt sâu xa: “Nếu Illya , thật ngờ và Illya quan hệ như .”
“Phó mỗ hổ thẹn.” Phó Tranh cúi đầu.
“Anh đúng là nên thấy hổ thẹn.”
Ánh mắt Tạ Trăn dần trở nên uy nghiêm.
Giọng ông tuy bình thản, nhưng khiến khác thể xem nhẹ.
Con gái nhà ức hiếp, lừa bỏ qua, sinh con trong âm thầm — làm cha ai mà chẳng phẫn nộ, đòi công bằng cho con ?
Không khí trong phòng trầm xuống vài giây.
“Hồi đó mất hết ý thức, đến tận nhiều năm mới chuyện. dù và dì cũng tổn thương Illya, nên đây là thành ý của —”
Phó Tranh lấy ba tập tài liệu, lượt đặt lên bàn, đẩy đến mặt Tạ Trăn: “Xin ông xem qua.”
Tạ Trăn liếc một cái, cúi đầu xem qua nội dung.
Tập đầu tiên là thủ tục chuyển nhượng 5% cổ phần công ty cho Phó Thi Phàm, do Phó Tranh tên giữ hộ cho đến khi cô bé trưởng thành.
Theo giá trị hiện tại của tập đoàn Phó thị, 5% cổ phần trị giá lên đến hàng chục tỷ.
Tập thứ hai là bệnh án, ghi rõ: bệnh nhân Phó Thanh Nguyệt chẩn đoán mắc chứng rối loạn tinh thần.
Tập là để hạn chế hành vi của Phó Thanh Nguyệt.
Có bệnh án trong tay, bà sẽ cấm nhập cảnh .
Phó Thanh Nguyệt luôn cứng đầu, chỉ phá hoại, cố lôi kéo Illya về phá vỡ mối quan hệ giữa và Ôn Lương, nhưng bà ngờ rằng hành động đó thể khiến nhà Illya truy cứu trách nhiệm hai họ.
Dẫu , một là cha ruột, một là bà nội ruột của đứa bé — họ tù thì quá khó, nhưng trả một cái giá thì là chuyện đương nhiên.
Vì , tập tài liệu thứ ba là giấy chứng nhận Phó thị quyên góp hai trăm triệu cho chính phủ — phục vụ công trình dân sinh.