Vào nhà, Ôn Lương dép xuống ghế sofa.
Phó Thi Phàm giống như một cái đuôi nhỏ, lẽo đẽo theo cô, hai tay xoắn chặt , bên cạnh sofa, cúi đầu, dáng vẻ chột sợ hãi.
“Sao với chú tài xế về? Sao một chạy đến đây?” Ôn Lương lạnh mặt cô bé.
Phó Thi Phàm vành mắt đỏ ửng, tầm mắt mờ mịt, vẻ mặt đáng thương, “Con về.”
“Tại ?”
“Bởi vì… bởi vì dì kỳ lạ đến trường tìm con, các bạn thấy, ai cũng con là con riêng…”
Giọt nước mắt lấp lánh trào từ khóe mắt, lăn gương mặt trắng trẻo của cô bé, như những hạt ngọc trai.
Cô bé nghẹn ngào Ôn Lương, mắt đỏ hoe, khuôn mặt đẫm nước mắt, ánh đầy e dè, “Thím ơi, thím đừng ghét con ? Con sẽ lời thím, chọc thím giận, sẽ chăm sóc em trai em gái…”
Nói xong, một giọt lệ nữa rơi xuống.
Nhìn dáng vẻ cô bé như một con thú non yếu ớt, gần cô nhưng sợ ghét bỏ, Ôn Lương bỗng thấy thật chẳng gì!
Một đứa bé đáng yêu hiểu chuyện thế , cô thể ghét ?
Con bé lệ thuộc cô đến , cô làm nhẫn tâm ghét bỏ, làm thể vứt bỏ con bé?
Nó là vô tội, vốn dĩ quyền lựa chọn xuất của !
Ôn Lương siết nhẹ tay đặt đùi, vươn tay kéo Phó Thi Phàm lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt má bé, “Phàm Phàm đừng , thím từng ghét con.”
Phó Thi Phàm dụi đầu tay cô như một con mèo nhỏ, nước mắt lưng tròng, mũi đỏ bừng, nức nở hỏi, “Thật ạ?”
Truyện nhà Xua Xim
“Thật,” Ôn Lương dịu dàng đáp, lòng cũng mềm nhũn, “Thím chỉ giận chú con, chứ từng giận con.”
Cô bận tâm là chuyện Phó Tranh từng con với phụ nữ khác, chứ bận tâm đứa bé đó là ai.
“Thím ơi hu hu hu thím với con quá!”
Phó Thi Phàm lao lòng Ôn Lương, kìm bật nức nở, nước mắt tuôn như suối, “Con ở một trong nhà cũ, con ở với thím!”
Bé con xưa nay luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, đây là đầu tiên to đến , đau lòng đến .
Trái tim Ôn Lương cũng nhói theo.
cô đồng ý.
Cô gần như thể đoán nếu cô đồng ý, Đường Thi Thi sẽ biểu cảm như thế nào.
Ôn Lương suy nghĩ một chút : “Phàm Phàm, nếu con ở chỗ thím, ruột của con chắc chắn sẽ đồng ý. Thím sẽ gọi cho ba con, bảo chú đón con về Tinh Hà Loan, thím sẽ thường xuyên đến thăm con, ?”
Cô nghĩ đây lẽ là cách giải quyết nhất.
Nếu Phó Thi Phàm ở nhà cô, Illya và Phó Thanh Nguyệt nhất định sẽ để yên.
Phó Thi Phàm ngước đôi mắt đẫm lệ lên, “Thím, thím về Tinh Hà Loan nữa ? Thím cũng về ? Dì kỳ lạ thể quản con, chứ quản thím với chú, chú thích là thím mà.”
“Giờ thím về đó.”
“Tại ạ?” Cô bé chớp mắt, vẻ mặt hiểu.
Ngoài khúc mắc trong lòng, còn một lý do khác.
“Bà nội của con chắc gán ghép ba con với ruột của con ?”
Phó Thi Phàm khẽ gật đầu, “ bà nội là bà nội, ba là ba. Chú con thích thím, chú từ chối bà nội mà.”
Ôn Lương nghiêm túc phân tích: “Con mà, bà nội từng thích thím. Bà dễ gì bỏ qua, chắc chắn sẽ tìm đủ cách để chia rẽ thím với chú, gán ghép con với ba con. Hơn nữa, con , bà nội cô của ba con, mà là ruột đấy — cũng giống như dì kỳ lạ với con , áp lực từ huyết thống. Thím phiền phức, nên thím chọn dọn về đó.”
Hiện tại, Ôn Lương còn đặt nặng chuyện hôn nhân.
Dù thì cô cũng định tái hôn với Phó Tranh, sống chung cũng chẳng quan trọng.
Đứa bé sinh thể cùng nuôi.
Nếu cô dọn về sống với Phó Tranh, chắc chắn Illya và Phó Thanh Nguyệt sẽ gây chuyện. Hiện giờ cô đang mang thai, chỉ yên tĩnh dưỡng thai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-564-thim-oi-dung-ghet-con-co-duoc-khong.html.]
Thà để họ tưởng rằng cô chia tay với Phó Tranh, để họ tập trung công phá Phó Tranh, đỡ làm phiền đến cô.
Phó Thi Phàm như hiểu như gật đầu, mày nhỏ nhíu : “ thím ơi, nếu chẳng thím đang làm theo ý bà nội ? Lỡ dì kỳ lạ nhân cơ hội chen thì ?”
Ôn Lương khẽ: “Nếu chú con thật sự để cô chen , thì chứng tỏ chú xứng để thím yêu nữa, cứ đá luôn cho xong.”
Chú ơi, con hết cách giúp chú nhé.
Phó Thi Phàm gì thêm, dụi đầu lòng Ôn Lương.
Ôn Lương bật , vỗ vai cô bé, “Thôi nào, chơi với Đoàn Đoàn . Thím nấu cơm, ăn xong để ba con đến đón con.”
Phó Thi Phàm vẫn còn quyến luyến trong lòng cô, quanh hỏi, “Còn dì Đường ạ?”
“Dì công tác .”
“Vâng ạ.” Phó Thi Phàm uể oải rời khỏi lòng cô, “Con tìm Đoàn Đoàn đây.”
Khi Ôn Lương đang nấu cơm, điện thoại của Phó Tranh gọi đến.
“Phàm Phàm đang ở chỗ em ?”
“Ừ.”
“Làm phiền em , đến đón con ngay.” Phó Tranh với giọng cẩn trọng, sợ cô giận.
“Ừ, đến .”
Một tay Ôn Lương cầm chảo, tay đảo thức ăn, điện thoại kẹp giữa vai và tai, vô cùng bất tiện, “Còn gì nữa ? Không thì em cúp đây.”
Phó Tranh cô đồng ý nhẹ nhàng như , trong lòng nặng nề.
Phó Thi Phàm là bằng chứng rõ ràng cho việc từng quan hệ với phụ nữ khác — một cái gai trong lòng Ôn Lương, mỗi thấy con bé là vết gai nhức thêm một phần.
Cũng giống như thể chấp nhận Ôn Lương từng con với đàn ông khác, nhưng thể chịu đựng đứa trẻ đó xuất hiện mặt .
Xem , việc dọn về sống cùng gần như thể.
Chỉ còn cách để Phó Thi Phàm sống ở nhà cũ, sẽ thường xuyên đến thăm con bé.
lúc đó, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.
Phó Tranh đưa tay nhấn một phím điện thoại bàn, kết nối với đường dây nội bộ của thư ký: “Chuyện gì ?”
“Xin chủ tịch, giám đốc Phó đang làm ầm lên đòi gặp ngài, khuyên nhưng cô nhất định chịu .” Thư ký trực ban .
Đã gần bảy giờ, tan làm từ lâu, khi chủ tịch rời công ty thì phòng thư ký sẽ một ở trực.
“Cho cô .” Phó Tranh nhíu mày.
Chưa đầy hai phút , Phó Thanh Nguyệt bước văn phòng chủ tịch.
Chỉ thấy Phó Tranh ghế giám đốc rộng lớn, lười nhác tựa lưng, nhàn nhạt cô .
Phó Thanh Nguyệt lạnh: “A Tranh, giỏi thật đấy, bây giờ gặp một còn khó hơn lên trời!”
Hôm nay cô hẹn Phó Tranh ăn tối, từ chối.
Tới tập đoàn Phó thị tìm , từ chối nữa.
Nếu mặt dày gây náo loạn, e rằng còn chẳng gặp trai quý hóa !
“Giám đốc Phó tìm việc gì?” Phó Tranh dửng dưng hỏi, thái độ công việc, giọng mang chút cảm xúc.
“Anh gọi là giám đốc Phó?”
Phó Thanh Nguyệt khẩy, “Sao? Anh nhận là nữa ?”
“Nếu chuyện gì thì ngoài , bận, tiếp chuyện cô.”
Phó Tranh tiện tay tắt máy tính.
“A Tranh, nhất định như ? Vì một Ôn Lương mà tuyệt tình với ? Tôi chẳng qua chỉ cho thế của Phó Thi Phàm, rằng nó là con gái , để con bé nhận tổ quy tông thì gì sai?”