Trưa đến, Phó Tranh dứt khoát bảo tài xế rẽ một nhà hàng.
Phục vụ dẫn hai lên phòng bao tầng hai, lịch sự đưa thực đơn.
Phó Tranh từng đến đây vài , lẽ vì bản thích, nên mãi đến lúc chọn món mới để ý thực đơn mấy món từ thịt dê.
Ôn Lương lật xem vài trang chọn đại mấy món.
Phó Tranh xong, sang phục vụ: “Thêm một phần dê hầm đỏ và sườn dê .”
“Thưa , hai món là món tủ bên em.” Phục vụ ghi .
“Có nhiều quá ?” – Ôn Lương hỏi.
“Không , ăn hết thì gói mang về.”
Phó Tranh đưa thực đơn cho phục vụ: “Cứ .”
Trong lúc đợi món, hai trò chuyện linh tinh.
Phó Tranh liệt kê những sản phẩm sắp mắt của các công ty và studio trực thuộc tập đoàn Phó thị, hỏi xem cô hứng thú với cái nào .
Chỉ cần Ôn Lương gật đầu, lập tức thể sắp xếp để cô chụp hình.
Nếu cô chụp ảnh cho tạp chí, cũng thể giới thiệu .
Ôn Lương ngờ nghiêm túc thật, nhẹ, : “Không vội, đợi lúc em thật sự tìm việc làm thì tính.”
Chừng mười phút , phục vụ mang món lên đủ.
Không hiểu , thấy hai món dê , Ôn Lương bỗng cảm thấy khó chịu, ăn vài đũa mấy món khác.
Phó Tranh thấy , gắp cho cô một miếng dê hầm đỏ đặt bát: “Nào, thử xem món tủ bên họ thế nào.”
Ôn Lương cũng từ chối, gắp lên đưa đến miệng.
Vừa ngửi thấy mùi hôi nồng nặc, sắc mặt cô lập tức biến đổi, vứt đũa, nhào tới thùng rác nôn khan.
Tất cả những gì ăn đều nôn sạch.
Phó Tranh vội bỏ đũa, chạy đến bên cô, vỗ lưng cho cô dịu dàng.
Đến khi nôn nữa, Ôn Lương mới thở dốc dậy.
Phó Tranh đỡ cô xuống, rót ly nước đưa qua: “Em thấy ?”
Ôn Lương súc miệng, mặt trắng bệch: “Ổn … Vừa nãy hiểu , thịt dê bỗng dưng hôi quá, khiến em nôn.”
Cô vốn thích ăn thịt dê, nhưng hôm nay nôn khi đưa miệng. Phó Tranh cho rằng do thịt ở đây tươi.
Anh kẹp một miếng dê lên ngửi thử.
Vốn thích mùi thịt dê, cộng thêm hiệu ứng tâm lý, càng cảm thấy vấn đề, liền đặt hai đĩa dê sang bên: “Đừng ăn hai món .”
Sắc mặt lạnh xuống, bấm chuông gọi phục vụ.
Chưa đến một phút, phục vụ gõ cửa bước , cảm nhận bầu khí căng thẳng trong phòng, lập tức dự cảm .
Quả nhiên, Phó Tranh trầm giọng:
“Vợ ăn thịt dê hầm của nhà hàng xong thì nôn hết. Cô thích món , giờ từng như . Tôi nghi ngờ thịt dê của các tươi, thậm chí thể hỏng.”
Phục vụ liếc sắc mặt tái nhợt của Ôn Lương, giống giả vờ, vội vàng trấn an:
“Thưa chị, xin vì chuyện . nhà hàng bên em chỉ dùng thịt dê mới g.i.ế.c trong ngày, tuyệt đối chuyện hỏng ôi thiu. Hay là… em tiền hai món cho nhé?”
Một nhà hàng cao cấp vì mấy món ăn mà làm mất uy tín thương hiệu.
Phó Tranh cũng rõ điều đó vì từng đến đây vài .
thực tế là Ôn Lương — một vốn thích ăn thịt dê — nôn khi chỉ ngửi mùi.
“Gọi quản lý các đến.” – Phó Tranh thiếu tiền cũng chẳng làm khó phục vụ, chỉ lạnh nhạt .
Phục vụ do dự vài giây, thể dây hai vị khách , lập tức gật đầu: “Anh chị chờ một lát, em gọi quản lý.”
Vừa xoay , Phó Tranh gọi: “Khoan , mang một bát cháo trắng lên nhanh.”
“Dạ!”
Vài phút , quản lý gõ cửa bước , mang theo một chai rượu trắng khui và vài chiếc ly, lấy lòng:
“Phó , phu nhân, em về chuyện xảy , thật sự xin . Có lẽ bếp làm món tới, em xin tự phạt ba ly, thêm vài món cho hai , bữa miễn phí, hai vị thấy ạ?”
Lần Phó Tranh đến đây tiếp khách, quản lý từng chủ động mặt châm rượu, còn nhớ mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-548-em-chua-hoan-toan-tin-anh.html.]
“Ba ly sợ là đủ.” – Phó Tranh lạnh giọng.
“Vậy… mười ly?”
Thấy vẻ xuôi xuôi, quản lý làm lành, sang Ôn Lương: “Phu nhân, ý chị thế nào?”
Ôn Lương nhớ tình hình lúc nãy, thịt dê hình như hỏng, chỉ là mùi nồng, giống kiểu xử lý kỹ, bèn : “Được .”
Phó Tranh liếc quản lý một cái.
Quản lý liền cúi đầu: “Cảm ơn phu nhân rộng lượng.”
Nói , ông rót đầy mười ly rượu, uống liền một mạch, mặt đỏ bừng như m.ô.n.g khỉ, Phó Tranh đầy nịnh nọt:
“Được thưa chị, em sẽ đích xuống bếp giám sát, tuyệt đối để nhân viên cẩu thả.”
Phó Tranh phẩy tay: “Đi . Còn nếu , nhà hàng đóng cửa luôn .”
“Không đời nào!”
Quản lý thở phào, xách chai rượu ngoài.
Chẳng bao lâu , phục vụ mang cháo trắng lên.
Ôn Lương chỉ ăn chút cháo và vài món nhạt miệng.
…
Tại bếp nhà hàng, quản lý mặt đen như đáy nồi tra hỏi: “Ai xử lý thịt dê hôm nay?”
Thịt dê giao tới là do đầu bếp chuyên trách chia phần, tẩm ướp khử mùi, chia mâm chờ chế biến.
Một trẻ tuổi giơ tay: “Em, quản lý, chuyện gì ?”
“Ướp bao lâu ?” – Quản lý .
Tuy còn trẻ nhưng làm hai năm ở đây, từng gây .
“Ướp nửa tiếng. Sáng nhận thịt là em làm luôn. Không tin thì kiểm tra camera !”
Quản lý nửa tin nửa ngờ.
Kỳ quặc thật!
Nếu khâu xử lý gì sai… chẳng lẽ Phó và phu nhân cố tình ăn vạ?
…
Sự cố nhỏ khiến Phó Tranh và Ôn Lương để tâm.
Ăn xong, hai lên xe về.
Đi một đoạn, Ôn Lương ngắm phố phường ngoài cửa sổ, chợt nhận : “Anh đang về Tinh Hà Loan ?”
“Ừ. Anh với Phàm Phàm dọn về . Em cũng về đó với bọn , A Lương, đừng phiền Đường Thi Thi nữa.”
Ôn Lương lưỡng lự: “Chuyện …”
“Em thấy tiện thì bây giờ làm giấy kết hôn.”
“Không cần!” – Ôn Lương phản xạ cực nhanh.
Nói xong mới sực nhớ , liếc Phó Tranh, gượng.
Ánh mắt Phó Tranh tối : “A Lương, em tái hôn với ?”
Ôn Lương mỉm : “Cũng chỉ là một tờ giấy thôi. Em còn ở đây , còn sợ em chạy mất chắc?”
Hai tài sản chung, con chung, kết hôn cũng chẳng khác gì .
Phó Tranh mím môi, gì thêm.
Anh hiểu, cô vẫn tin , nên mới giữ cho một đường lui.
…
Về đến biệt thự Tinh Hà Loan, Phó Tranh chủ động kéo vali của Ôn Lương phòng chính, còn : “Em cứ nghỉ ở phòng khách , để dọn đồ cho.”
“Ừ.” – Ôn Lương khách sáo, ngủ bù một giấc.
5 giờ chiều, hai cùng đến trường đón Phó Thi Phàm tan học.
Về phần buổi tối…
Truyện nhà Xua Xim
Phó Tranh thể làm gì cả.
Bởi vì Ôn Lương Phàm Phàm chiếm trọn.