“Bất kể mục đích của cô là gì, cũng sẽ để cô toại nguyện!” – Phó Tranh nghiêm giọng .
Ôn Lương bật khẽ: “Coi như điều.”
Qua ải , Phó Tranh thở phào nhẹ nhõm: “A Lương, em quen cô đúng ?”
Ngữ khí chắc chắn như thể rõ từ lâu.
Ôn Lương cũng phủ nhận: “Nghe giọng thì vẻ cô nhắc đến em mặt . Cô gì?”
“Cô gì, cũng tin.”
Ôn Lương nhướng mày: “Phó Tranh, bây giờ điều thế khiến thấy bất ngờ thật đấy.”
Phó Tranh bật , đổi chủ đề: “Bao giờ em về?”
“Cũng sắp .”
Trước khi về nước, Ôn Lương mời Bella, Trần Tịnh Viễn và vài bạn thiết ăn, rằng nếu dịp sẽ .
…
Tám giờ hai mươi phút sáng, Tạ Mộc bước khu làm việc, từ xa thấy bàn một cốc sữa đậu nành, bên cạnh là một hộp đồ ăn sáng. Cô mở , thấy năm cái há cảo hấp, năm cái chả giò, hai cái bánh bao nhỏ, thêm một túi giấy đựng riêng một quả trứng .
Tạ Mộc khẽ nhíu mày, theo phản xạ về phía xa — nơi Mạnh Sách đang .
Mạnh Sách nhoẻn miệng với cô.
Tạ Mộc thu ánh mắt , xuống, lấy điện thoại nhắn nhanh cho một tin:
“Lát nữa sẽ để bữa sáng trong phòng pha , tự đến lấy.”
Công ty cho phép yêu đương nơi công sở.
Tạ Mộc và Mạnh Sách cùng bộ phận, nhưng khác dự án, ít khi làm việc chung. Nếu cô nhận bữa sáng, sẽ nghi ngờ và đồn đoán lung tung.
Mạnh Sách chỉ dám tranh thủ lúc đến sớm, khi khu làm việc còn ai, để lặng lẽ đặt đồ ăn lên bàn cô.
Lỡ ai bắt gặp, còn đùa cợt thì đỡ, chỉ sợ kẻ mách với cấp .
Mạnh Sách trả lời:
“Là mua cho em, em cứ ăn là .”
“Tôi ăn . Sau đừng mang đồ ăn cho nữa. Tôi , đứa bé trong bụng liên quan gì đến cả!”
Tạ Mộc thầm trách ngày đó quá bất cẩn.
Vào làm mới Mạnh Sách cũng làm ở đây. Cô thấy nên tiếp xúc quá nhiều, giả vờ như quen .
Mạnh Sách tưởng cô ảnh hưởng bởi chuyện ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, trong lòng day dứt, cũng phối hợp diễn theo, coi như là đồng nghiệp mới quen.
Dù gì Tạ Mộc cũng chỉ thực tập, hết hè sẽ rời .
hôm đó, giờ nghỉ trưa, ăn cơm về, đặt đồ ăn đang ăn, ngủ gục bàn...
Tạ Mộc ăn xong từ sớm. Cô cầm lọ thuốc, lén đến phòng pha uống.
Uống xong đầu , cô giật khi thấy Mạnh Sách ngay lưng, mắt dán lọ thuốc bàn.
Tim Tạ Mộc như nhảy khỏi lồng ngực. Cô lập tức giật lấy lọ thuốc giấu túi.
Mạnh Sách kịp thấy dòng chữ lọ thuốc.
Anh quan sát Tạ Mộc từ đầu đến chân, ánh mắt dừng ở bụng cô, chợt hiểu vì dạo gần đây cô mặc đồ rộng.
Tạ Mộc há miệng, định giải thích.
Chưa kịp gì, Mạnh Sách khẽ hỏi: “Là con của , đúng ?”
Tạ Mộc: “…”
“Không của .” – cô vội phủ nhận – “Không liên quan gì đến cả.”
Truyện nhà Xua Xim
“Nếu của thì của ai?” – Mạnh Sách truy hỏi.
Bụng cô nhô lên rõ ràng, mặc đồ rộng mới che , nghĩa là thai ít nhất bốn – năm tháng, tính thời gian, ngoài còn ai?
Chuyện ở khu nghỉ dưỡng là do Phó Tranh sắp xếp, cô quyến rũ Mạnh Sách từ đó, rõ cô bạn trai.
Tạ Mộc thầm nghĩ: hỏi , hỏi ai?
Cô cố tình giảm tháng thai kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-546-la-con-cua-toi-sao.html.]
Mạnh Sách :
“Chuyện đó mới xảy hơn một tháng, mà em bạn trai? Anh tin. Gọi đây xem nào!”
Tạ Mộc: “…”
Cô càng phủ nhận, Mạnh Sách càng chắc chắn đứa trẻ là của .
Thế là thường xuyên mang đồ ăn sáng, cơm trưa cho cô.
Đặc biệt là cơm trưa.
Anh ăn ngoài thường xuyên cho và con, chọn giữ đứa trẻ thì nhất định sẽ cùng cô nuôi con.
Tạ Mộc đau đầu chịu nổi.
Quả thực đứa bé là do đêm đó mà .
cô tuyệt đối thể sự thật, càng thể bán Phó Tranh.
Nếu , cô chắc chắn c.h.ế.t thảm!
Đã thể thật, cô càng khó thoát khỏi Mạnh Sách.
Tạo thành cục diện rối rắm như bây giờ.
Tạ Mộc thở dài, mở máy tính, mấy phút thì cầm bữa sáng đến phòng pha .
Cô đặt đồ ăn lên bàn, chuẩn rời thì Mạnh Sách bước .
“Anh đến đúng lúc, mang đồ ăn về , ăn . Sau đừng mang nữa!”
“Hay là… kết hôn .” – Mạnh Sách bỗng .
Tạ Mộc trợn mắt : “Anh gì?”
“Anh , chúng kết hôn. Như con sinh sẽ cha …”
Cách đó xa, Phó Sinh ở hành lang phòng pha , loáng thoáng thấy mấy từ như “kết hôn”, “con cái”, sắc mặt khẽ trầm xuống, lộ rõ vẻ lạnh lùng.
Đây đầu bắt gặp hai họ kéo kéo đẩy đẩy trong phòng .
Ban đầu nghĩ là đang mập mờ, công khai nên vạch trần. Ai ngờ giờ đến mức bàn chuyện cưới xin?!
Nhớ lời Tạ Mộc khi phỏng vấn, trong mắt Phó Sinh lóe lên một tia mỉa mai, xoay rời .
Đã đến lúc cần dạy dỗ họ !
“Tôi , đứa bé của . Anh đừng làm phiền nữa, ?”
Tạ Mộc đau đầu, đợi Mạnh Sách gì vội bước khỏi phòng: “Đến giờ làm , !”
Mạnh Sách theo bóng lưng cô, bất lực thở dài.
Chiều thứ Sáu một cuộc họp cuối tuần, bộ nhân viên bộ phận đều tham dự.
Ba tổ trưởng lượt báo cáo tổng kết, đó đến lượt Phó Sinh phát biểu.
Anh nhận xét xong công việc thì bắt đầu nhấn mạnh quy chế công ty, cố ý :
“…Tôi còn trẻ, dễ nảy sinh tình cảm, qua nhiều cũng thể thuận mắt. thấy chỉ một tình tứ trong phòng pha . Tôi nhắc , công ty cho phép yêu đương nơi làm việc. Mong một sớm xử lý dứt khoát các mối quan hệ cá nhân, nếu đừng trách vô tình.”
Nói , ánh mắt Phó Sinh quét qua Mạnh Sách, dừng đầy ẩn ý Tạ Mộc.
Ban nãy còn đang hóng chuyện, Tạ Mộc bỗng thấy ánh mắt chiếu tới, tim lập tức đập dồn lên cổ họng.
Xong !
Chẳng lẽ đang cô với Mạnh Sách?
Hai họ từng “tình tứ” hồi nào chứ?
Một thực tập sinh bên cạnh đầy tò mò, tan họp liền ghé tai Tạ Mộc thì thầm:
“Phòng yêu đương luôn đó, là ai ?”
Tạ Mộc mặt đổi sắc, lắc đầu: “Không .”
Bỗng bên tai vang lên một tiếng hừ khẽ.
Tạ Mộc đầu.
Phó Sinh ngang qua, nheo mắt liếc cô một cái.
Bốn mắt , Tạ Mộc c.h.ế.t lặng tại chỗ, gượng gạo hai tiếng: “Chào giám đốc Phó…”