“Alo, Phó Tranh?”
Khi Ôn Lương còn đang phân vân nên báo cho Phó Tranh chuyện thế nào, thì điện thoại của gọi tới.
“Ăn cơm ?”
“Vừa ăn xong.” Ôn Lương đáp.
Trong ống truyền đến giọng trầm thấp, đầy từ tính của Phó Tranh, kèm theo tiếng gõ bàn phím lẫn trong nền, vẻ như đang tăng ca: “A Lương, em làm xong việc ? Khi nào về?”
Mới vài tiếng , ảnh tạp chí của Phó Tranh duyệt bản cuối cùng, chính tay quyết định, phía tòa soạn bắt đầu dàn trang.
Ôn Lương khựng , khẽ nhếch môi né tránh trả lời: “Phàm Phàm vẫn còn ở nhà tổ ?”
Bàn tay to đang đặt bàn phím của Phó Tranh khựng , cô đang cố tình chuyển chủ đề, lờ mờ đoán gì đó, mím môi, : “Anh đón con bé về . Em đặt vé máy bay lúc nào? Anh đến đón… Đừng với là em về .”
Ôn Lương trốn thoát, thở dài, đành thú nhận: “Dạo … em thật sự thể về…”
Giọng càng lúc càng nhỏ.
“Sao ?” Giọng Phó Tranh lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Có mời em chụp bộ sưu tập mới của một nhãn hàng thời trang. Nếu thuận lợi thì cuối tuần thể về, còn nếu thuận lợi thì…”
Câu , Ôn Lương hết, nhưng cô Phó Tranh chắc chắn hiểu.
Thấy đầu dây bên im lặng, Ôn Lương nghiêm túc làm rõ lập trường, giọng đầy chính nghĩa: “Phó Tranh, chính đồng ý cho em sang đây làm việc, mời thì em nhận lời chứ…”
Nghe cái giọng đầy cảnh giác của cô, Phó Tranh bất đắc dĩ bực : “Anh còn gì mà em là đồng ý ?”
“Thì tại giọng đó…” Ôn Lương bĩu môi, xòa đổi giọng: “Phải , A Tranh là nhất, em ngay là sẽ hiểu cho em mà! Anh yên tâm, em nhất định sẽ thành công việc sớm về!”
Nghe cô gọi “A Tranh”, lòng Phó Tranh khẽ xao động.
Đã lâu cô gọi như .
lúc đó, trong điện thoại vang lên một giọng non nớt trẻ con, mềm mại dễ thương: “Chú ơi, chú đang chuyện với thím hả?”
“Ừ, con chuyện với thím ?”
“Muốn ạ!”
Im lặng vài giây, giọng trẻ con bỗng lớn hẳn: “Thím ơi! Là con đây, con là Phàm Phàm, con nhớ thím lắm đó!”
Lâu gặp Phó Thi Phàm, giọng trẻ con của cô bé, lòng Ôn Lương như tan chảy: “Phàm Phàm, thím cũng nhớ con. Con du lịch với cụ cố vui ?”
Vì lớn cố tình giấu giếm, cô bé chuyện của Phó Tranh, chỉ nghĩ đây là một chuyến du lịch bình thường, hào hứng kể những chuyện thú vị dọc đường, say sưa đầy phấn khích.
Nói một nửa, đầu óc nhảy nhót của cô bé đổi chủ đề: “Thím ơi, khi nào thím về ?”
“Đợi thím làm xong việc bên sẽ về, chắc một đến hai tuần nữa.”
“Ơ?”
Cô bé phát tiếng rên rỉ đầy thất vọng, như thể tổn thương ghê gớm: “Sao lâu ? Chú ơi, chẳng chú thím mấy hôm nữa là về mà?”
Phó Tranh giải thích: “Ban đầu là , nhưng thím con nhận một công việc mới.”
Anh cố ý thêm: “Kỹ thuật chụp ảnh của thím con nhiều công nhận, thường xuyên mời hợp tác đấy.”
“Vậy… nếu thím con cứ liên tục việc mới, chẳng sẽ về nữa ?” Cô bé nhanh chóng hiểu hàm ý trong lời Phó Tranh, giọng đầy tủi .
Cuộc đối thoại giữa hai chú cháu, từng câu từng chữ đều lọt tai Ôn Lương.
Cô thầm rủa Phó Tranh là đồ khích bác, miệng thì đồng ý mà kích động con bé sang trách .
Truyện nhà Xua Xim
đúng là lâu gặp Phó Thi Phàm, cô cũng thấy nhớ con bé, vội an ủi: “Phàm Phàm, con yên tâm, đợi thím làm xong bộ ảnh nhất định sẽ về, còn mang quà cho con nữa ?”
Cô bé chu môi nhỏ giọng: “Vâng ạ, thím ơi, con sẽ đợi thím về.”
Ôn Lương chuyện thêm một lúc với Phó Thi Phàm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-541-a-tranh-la-tot-nhat.html.]
Sau đó dì Vương bế cô bé tắm.
Giọng trẻ con ồn ào biến mất khỏi ống , chỉ còn tiếng đàn ông: “A Lương, em…”
Chưa kịp hết câu, đầu dây bên đột nhiên vang lên tiếng máy móc lạnh lẽo: tút… tút… tút…
Phó Tranh: “…”
Anh bất lực, đặt điện thoại xuống.
Chưa đầy hai phút , chuông điện thoại vang lên.
Phó Tranh màn hình, nhanh chóng trượt nút nhận cuộc gọi: “Alo?”
“Chủ tịch Phó, thư ký của ngài Tạ phản hồi.” Giọng Trợ lý Dương vang lên trong điện thoại.
“Sao ?”
“Chiều mai ngài Tạ lịch, thể đến thăm nhà.”
“Được, . Cậu chuẩn ít lễ vật, đừng để khác chú ý quá.”
Thời điểm nhạy cảm, e là ít đang chờ chực phạm sai lầm.
“Tôi hiểu.”
Nhà họ Tạ ở trong khu nội bộ của thành ủy, là một căn biệt thự độc lập.
Sau khi qua cổng bảo vệ, xe tiến khuôn viên, dừng cửa nhà của Tạ Trăn.
Trước biệt thự mảnh sân nhỏ mười mét vuông, trồng đầy hoa cỏ, xanh mát dễ chịu.
Người giúp việc đang tưới cây, thấy khách đến liền hỏi, đó mời khách phòng khách.
Bà giúp việc rót , cung kính : “Mời Phó uống , ông chủ đang bận ở thư phòng, sẽ lên báo.”
Phó Tranh ghế sofa, khẽ “ừ” một tiếng.
Chưa đầy hai phút , chỉ tiếng bước chân gấp gáp “bịch bịch bịch” từ lầu, kèm theo một giọng ngọt ngào: “Phúc thím, ai đến ?”
Giọng chút quen thuộc.
Phó Tranh về phía cầu thang, chỉ thấy Illya bước nhanh từ chỗ rẽ xuất hiện.
Ánh mắt hai giao .
Illya khựng chân , chậm rãi bước xuống cầu thang, giả vờ kinh ngạc: “Là ?”
Nghe đồn Tạ Trăn một em gái, lấy chồng xa ở nước ngoài, nghĩ đến chuyện Illya từng giới thiệu tên , trong chốc lát Phó Tranh đoán phận của cô .
Anh khẽ gật đầu, xoay mặt sang chỗ khác, nhấc tách lên nhấp một ngụm.
Illya thấy vẫn lạnh nhạt với , bực bội cau mày, trong lòng càng thêm khó chịu.
Anh tò mò vì cô xuất hiện ở đây ?
Với phản ứng của , nếu cô chủ động bắt chuyện, khi càng khinh thường cô hơn.
Illya đành kìm nén, sải bước về phía tủ, giả vờ đang tìm gì đó.
Cô tiện tay lấy một miếng băng cá nhân, đóng ngăn kéo , liếc Phó Tranh xoay bước lên lầu.
Thế nhưng trong lòng cô vẫn cam tâm, bước chân khựng , cuối cùng vẫn chỗ Phó Tranh, dừng bàn : “Anh đến tìm ?”
“Ừm.” Phó Tranh gật đầu.
Phòng khách rơi im lặng.
Cô rõ Tạ Trăn là , vẫn giữ thái độ như thế?
Illya thấy chẳng bất ngờ tò mò về phận , cảm giác như đánh bông, chẳng khác nào tự làm mất mặt.
Cô cắn môi, cuối cùng nhịn hỏi tiếp: “Anh đến tìm làm gì?”