Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 507: Tự chứng minh trong sạch

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:37:07
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không trộm, sẽ nhận. Anh William, hy vọng thể cho cơ hội tự chứng minh sự trong sạch. Tôi đối chất với Ivan. Nếu thật sự chứng minh

lấy trộm dây chuyền, sẽ tự động xin nghỉ việc. Ban đầu chọn Salier là vì yêu mến niềm tin và giá trị mà Salier đại diện.”

Ánh mắt Ôn Lương quét qua Ivan:

“Nếu chỉ dựa một lời chứng mơ hồ mà thể định tội , thì thật sự hối hận với quyết định lúc . Salier xứng đáng với niềm tin thuần khiết .”

“Được thôi, đối chất thì đối chất, miễn đừng bất công vô lý.”

Thấy Ôn Lương , William thể từ chối?

Illya ánh mắt chợt lóe, lập tức ngăn :

“William, đừng linh tinh! Cô đang biện hộ, cố ^m cách thoát tội!”

“Illya, chẳng lẽ cô chột ?” Ôn Lương nhạt, “Nếu thật sự trộm dây chuyền, thì cô càng nên ủng hộ việc đối chất chứ, để vạch trần ngay giữa chốn đông !”

“Hừ, chột gì chứ?”

“Vậy thì đối chất !”

Illya còn định gì thêm, nhưng William lên tiếng: “Đối chất.”

Illya cam lòng, hung hăng trừng mắt Ôn Lương.

“Anh Ivan,” Ôn Lương thẳng , nghiêm giọng, “Anh thấy lấy dây chuyền của cô Illya, xin hỏi: thấy lấy khi nào? Ở ? Lúc đó Illya và Annie đang làm gì?”

Ivan khựng một chút, vẻ đang nhớ , : “Khoảng hai giờ chiều, ở studio 2, lúc đó đang nghỉ giữa buổi chụp. Cô Illya mệt, Annie đang lấy nước cho cô , cô liền tranh thủ lấy trộm dây chuyền.”

“Không thể nào. Lúc đó túi xách của cô Illya để ở góc tây studio, cùng với ấm nước và cốc. Làm thể cơ hội lấy trộm ?”

“Annie khi lấy khăn giấy mở khóa kéo túi xách. Tôi thấy cô tranh thủ lúc cô lưng liền thò tay lấy dây chuyền.”

Ôn Lương mỉm :

“Anh chắc chứ? nhớ sai , hình như lúc đó

túi xách đặt ở góc nam của studio, thì theo , lấy dây chuyền kiểu gì?”

Sắc mặt Ivan trắng bệch, theo bản năng liếc William, nuốt nước bọt:

“Là… là ? Tôi ở studio bên cạnh, nhớ rõ lắm… hình như là ở phía nam thật… nhưng chắc chắn thấy cô lấy thứ gì đó trong túi xách.”

theo , từ studio của sang studio 2, góc nam là điểm mù, thể thấy gì. Anh thấy kiểu gì ?”

“Ờ… lúc đó mắc tiểu nên ngoài vệ sinh, ^nh cờ ngang qua…”

“Ha ha ha…” Ôn Lương lớn, “Nhiếp ảnh gia Ivan, chẳng lẽ quên ? Phía nam studio 2 là bức tường nền, dễ lọt khung hình nên ai để đồ ở đó. Sao thể để túi ở góc đó ?”

Trán Ivan túa đầy mồ hôi, há miệng mà thốt lời nào.

“Anh William, nghĩ chuyện rõ ràng . Nếu nhớ nhầm, trong studio camera. Tôi trộm

dây chuyền , camera sẽ ghi rõ ràng. Nếu vẫn tin, cứ việc kiểm tra .”

“Tôi tin cô.”

William mặt lạnh tanh, liếc Ivan một cái đưa mắt sang Illya.

Illya lập tức mặt , trong lòng hoảng loạn lẫn tức giận, trừng mắt Ivan mấy cái.

Tất cả là do làm chứng giả, nếu cô cứ khăng khăng Fay trộm dây chuyền thì William nhất định sẽ về phía cô.

Ivan xen khiến Fay bắt sơ hở!

“Anh Ivan, vu khống Fay? Mau xin !” William nghiêm mặt.

Ivan siết chặt nắm đấm, mặt căng cứng, mặt sang hướng khác, im lặng.

“Anh ném camera vô mặt ?” William gằn từng chữ, “Hay là sa thải? Vu khống đồng nghiệp, chịu xin — Salier cần loại nhân viên như !”

Ivan nghiến răng, cam lòng mở miệng:

“Xin , Fay.”

“Chỉ thôi ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-507-tu-chung-minh-trong-sach.html.]

“Tôi nên cô trộm dây chuyền của cô Illya khi bản thấy rõ. Tôi xin cô.” Ivan cúi đầu .

Tất cả ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía . Ivan chỉ hận thể độn thổ ngay lúc .

Anh dám tưởng tượng William và Lillian sẽ thế nào chuyện .

William sang Ôn Lương:

“Thôi , việc kết thúc ở đây, ai cũng nhắc .”

“Khoan ,” Ôn Lương lạnh lùng Illya, “Cô Illya, cô vu khống trộm dây chuyền, bôi nhọ danh dự của — cô xin !”

Illya hừ nhẹ một tiếng:

“Dây chuyền đúng là mất thật, chỉ nghi ngờ hợp lý thôi, làm gì cô? Xin ? Không cửa!”

“Anh William,” Ôn Lương William, “Chẳng lẽ khách hàng vu khống nhiếp ảnh gia của Salier thế nào cũng cần xin ?”

Thấy cô hướng William đòi công bằng, Illya bĩu môi mặt , lặng lẽ trao đổi ánh mắt với William.

Là bạn nhiều năm, William hiểu Illya đời nào chịu cúi đầu xin .

Anh :

“Chỉ là hiểu nhầm thôi Fay, đừng so đo nữa. Được , ngoài hết , chuyện cần bàn với Lillian.”

Illya lập tức nhướng mày đắc ý, liếc Ôn Lương nhạt:

“Annie, chúng . William, để hôm khác em mời ăn.”

Ivan thì chẳng lâu, lập tức rút ngoài.

Ôn Lương mím môi thật chặt, William một cái.

Thấy cô vẫn đó, William đầu :

“Fay, chuyện cho cô đủ thể diện , đừng làm lớn chuyện nữa.”

“Bị vu khống, chỉ đòi một lời xin — chẳng lẽ đáng?” Ôn Lương khẩy.

William lạnh giọng:

“Cô còn gì nữa?”

Lillian liếc hiệu: Đừng kích William nữa.

Ôn Lương cảm kích thiện ý của Lillian, nhưng cô còn Salier nữa.

:

“Tôi nghỉ việc.”

William khựng , ngẩng lên :

“Fay, cô đang uy h.i.ế.p ?”

Ôn Lương điềm tĩnh đáp:

“Không. Tôi chỉ thấy nơi xứng đáng để tiếp tục ở , và cũng chẳng cần thiết . Vậy nên, xin nghỉ.”

Illya là đại tiểu thư nhà Wilson, William dám đắc tội.

Mà cô và Illya hiềm khích, nếu tiếp tục làm ở đây, Illya chắc chắn sẽ còn ^m cách gây chuyện, và William cũng sẽ bảo vệ cô.

Lillian là chính trực, nhưng mặt Illya và William, cũng giúp gì nhiều.

Truyện nhà Xua Xim

Cho nên, là lựa chọn nhất.

“Fay, em suy nghĩ ?” Lillian hỏi.

“Không cần, cảm ơn chị chăm sóc em trong những ngày qua. Nếu điều gì khiến em lưu luyến ở đây, thì đó chính là chị. Em sẽ đơn xin nghỉ gửi email của chị, mong chị duyệt giúp em.”

Lillian sang William.

William thản nhiên :

“Cô chẳng chị duyệt ? Chị cứ duyệt . Salier thiếu một nhiếp ảnh gia.”

Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ bướng bỉnh, hiểu chuyện đời. Người như cũng chẳng .

Loading...