Vì tai nạn xe, Ôn Lương mất một phần ký ức, nên khi về nước cô còn liên lạc với Bella, giờ cũng còn nhận cô .
Còn Bella thì vì thời gian cách biệt quá lâu, thấy Ôn Lương xa lạ quá mức, nên cũng dám nhận ngay.
Ôn Lương cũng nghĩ tới khả năng đó, trong lòng thấy khó tin — thể trùng hợp ?
Cô hỏi thẳng Bella: “Cô tên tiếng Trung của bạn đó là gì ?”
Từng một bạn Trung Quốc, đang quen bạn trai là Trung Quốc, nên Bella cũng vài câu tiếng Hoa, phát âm còn khá chuẩn.
Cô trả lời bằng tiếng Trung: “Cô tên là Ôn Lương. Ôn trong nước ấm, Lương trong nước mát.”
Ôn Lương sững sờ, há hốc miệng, c.h.ế.t lặng tại chỗ.
“Cô… thật sự là Ôn Lương ?” Bella kinh ngạc nhướng mày hỏi .
“Tôi đúng là cô .” Ôn Lương gượng .
Cô thật sự dám tin.
“Thế mà cô… nhận ? Cô quên ? Lúc mới tới Penn ^m phòng học, chính là dẫn cô . Thẻ thư viện làm xong, cô mượn thẻ mượn sách! Mỗi thầy James giao bài, chép của cô đấy…”
Bella tuôn một kể hàng loạt chuyện từng xảy , tốc độ còn nhanh hơn cả tàu cao tốc: “Trước khi cô về nước còn hứa với là sẽ liên lạc , dịp sẽ thăm , kết quả là đó chẳng cách nào liên lạc với cô!”
Vừa , Bella thấy tủi , giận dỗi, hoang mang. Bao nhiêu cảm xúc đan xen khiến gương mặt xinh trở nên sinh động hẳn lên.
Dù thì, với một mỹ nhân, biểu cảm nào cũng .
Làm buồn đến mức , chắc chắn là của Ôn Lương .
Cô vội vàng giải thích: “Thật xin , cố ^nh liên lạc với cô . Chẳng qua đó tai nạn xe, nên nhiều chuyện nhớ nữa.”
Trần Tĩnh Viễn xen : “Tôi thể làm chứng. Sau khi cô về nước cũng liên hệ với Alex. Nếu trùng hợp đăng ký lớp học của Alex, khi hôm nay cô cũng đây mặt chúng .”
“Nếu cô vẫn tin, thể cho cô xem hồ sơ viện khi đó.”
Bella Ôn Lương một lát, : “Thôi , tin cô.”
“Thật là trùng hợp quá, ngờ chúng từng là bạn. Bella, cô ăn cơm ? Hôm nay mời.”
“Chưa ăn.” Bella , “Bạn bảo thấy Adonis cùng một cô gái Trung Quốc, nên mới vội vàng chạy đến đây.”
“Vậy gọi thêm chút đồ ăn .”
Ôn Lương gọi phục vụ đến, thêm một bộ d.a.o nĩa.
Bella Ôn Lương thiếu tiền, lật thực đơn hậm hực: “Hôm nay chặt c.h.é.m cô một trận cho hả giận!”
Sau khi gọi món xong, cô : “Ôi, ngay Fay loại như mà. Hôm cô về nước một ngày, còn bay đến Giang Thành đấy! Muốn ^m cô mà manh mối nào, chơi mấy hôm về.” Việc Bella chịu bay đến Trung Quốc ^m Ôn Lương chứng tỏ quan hệ hai lúc đó thiết.
“Không , xem như chúng duyên, mấy năm mà vẫn gặp .” Ôn Lương .
Bella gật đầu: “ thế, chúng thật sự duyên.”
Cô rót nửa ly rượu vang, giơ lên: “Cheers!” “Cheers!”
Ba cùng cụng ly, uống một ngụm.
Bạn cũ lâu ngày gặp , Bella vốn là nhiệt ^nh, nhiều chuyện với Ôn Lương.
Ôn Lương cũng ^m hiểu những chuyện năm đó khi sang Philadelphia, nên tự nhiên cùng Bella trò chuyện.
Khi nhắc về quá khứ, lẽ vì từng tiếc nuối vì liên lạc với Ôn Lương, nên Bella vẫn nhớ rõ mồn một. Cô kể từng chuyện một cách tỉ mỉ, Ôn Lương tuy nhớ , nhưng trong lòng cảm giác mơ hồ như thực sự từng trải qua những điều đó.
Trần Tĩnh Viễn chen nổi cuộc trò chuyện, đành một bên cắt bít tết cho Bella.
Đến đoạn nào đó, Bella sực nhớ , hỏi: “Bây giờ cô còn khỏe chứ?”
“Rất khỏe mà.” Ôn Lương trả lời ngay, đó cảm thấy Bella hỏi vu vơ, liền hỏi : “Sao thế?”
“Không gì . Tôi nhớ hồi cô một thời gian sức khỏe , hình như còn dùng hormone, tăng cân khá nhiều, mãi đến khi sắp nghiệp mới hồi phục .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-497-mat-tri-nho.html.]
“Hóa là . mấy năm gần đây sức khỏe vẫn .”
Ôn Lương để tâm.
là một bệnh cần dùng corticosteroid (hormone), ảnh hưởng đến trao đổi chất và dễ gây tăng cân.
“Vậy thì .” Bella , hỏi: “Lần cô là để học tiếp ?”
“Không, sang đây làm việc.”
“Định cư luôn ?”
“Xem như .”
Bella luôn: “Tôi thể giới thiệu cô công ty của bố .”
Ôn Lương mỉm : “Cảm ơn cô, nhưng hiện tại đang làm nhiếp ảnh.”
“Nhiếp ảnh?” Bella ngạc nhiên , “Thế cô thể chụp cho một bộ ảnh mặc Hán phục ? Tôi chụp lâu !”
“Tất nhiên là .” Ôn Lương vui vẻ đồng ý.
“Không ngờ cô làm nhiếp ảnh gia đấy nhé! Tôi nhớ hồi cô học giỏi lắm mà.”
Thực trong chuyện học hành, Bella khá lười biếng.
Cậy bố chống lưng nên lúc nào cũng kiểu “chết cũng chẳng sợ nước sôi”, nhưng cuối cùng cũng nghiệp suôn sẻ.
“Hồi ở Giang Thành làm đúng chuyên ngành, nhưng lâu quá nên đổi môi trường.” Ôn Lương giải thích.
“Ồ, thế mấy năm ở Giang Thành cô bạn trai ?” Bella hỏi đầy vẻ hóng chuyện.
Ôn Lương khẽ : “Thật từng kết hôn một . Lần sang Philadelphia là vì mặt chồng cũ nữa.”
Bella chẳng hề tỏ vẻ kỳ lạ, chỉ tò mò hỏi: “Chồng cũ của cô mà cô từng thích nhiều năm ?”
Truyện nhà Xua Xim
Hồi đó trong lớp Kevin thích Fay, nhưng cô từ chối.
Bella cũng Alex ^nh cảm với Fay, nhưng Fay bảo chỉ xem Alex là bạn, ơn giúp đỡ.
Bella hỏi vì , Fay rằng ở Giang Thành cô một thầm thích nhiều năm. Chỉ cần thấy , dù thể ở bên cũng đủ . Vì thế, cô từng nghĩ sẽ ở Philadelphia.
Trần Tĩnh Viễn lắng tai .
Hồi Hạ Đông Thành kể rõ, nhưng là đầu tiên thấy Hạ Đông Thành sốt sắng vì một nữ du học sinh chỉ ở Philadelphia một năm, rõ ràng là cảm ^nh .
Ôn Lương khẽ giật khóe môi.
Không ngờ từng kể chuyện Phó Tranh với Bella.
Khi đó cô vẫn quá ngây thơ, nghĩ ^nh yêu và con đều đẽ.
“ , là . Đến lúc thật sự ở bên mới phát hiện bản vô thức lý tưởng hóa con đó.” Bella gật đầu đồng ^nh: “Nên mới là theo chủ nghĩa độc .”
Trần Tĩnh Viễn: “…”
Ôn Lương liếc vẻ mặt u oán của Trần Tĩnh Viễn, nhịn bật : “Chủ nghĩa độc cũng mà.”
Cô và Bella trò chuyện quên cả thời gian, đến lúc sực nhớ thì hơn chín giờ tối.
Trước khi chia tay, Bella hẹn ngày mai sẽ dẫn cô dạo kỹ hơn quanh Philadelphia.
Về đến khách sạn, Ôn Lương bắt đầu chọn quần áo sẽ mặc ngày mai.
Gặp Bella là một bất ngờ lớn, và cũng khiến cô vô cùng vui mừng.
Ở một nơi xa lạ, chỉ cần gặp quen, sẽ dễ dàng hòa nhập hơn nhiều.
Ôn Lương tràn đầy kỳ vọng với cuộc sống sắp tới.
Tuy nhiên, cô cần nhanh chóng định công việc và chỗ ở .