Phó tổng đừng ngược đãi nữa, phu nhân đã ký giấy ly hôn rồi - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 486: Lòng người hiểm ác

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:36:40
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ đồn cảnh sát , Ôn Lương nhận cuộc gọi từ nhà cũ của nhà họ Phó.

Trong điện thoại vang lên giọng đầy quan tâm của bà cụ: “A Lương ? Trời ơi, mấy hôm xảy chuyện lớn như , cháu với bà? Bà mới gần đây thôi, suýt chút nữa thì gặp cháu ! Hay là cháu thấy bà còn thiết nữa?”

Ôn Lương vội :

“Không ạ, cháu xa lánh bà . Bà ơi, cháu chỉ sợ làm bà lo lắng thôi, giờ cháu vẫn mà.”

“Ôi dào, bà yếu đuối như các cháu nghĩ . Lần chuyện của cả cháu, mấy đứa cũng giấu bà. Giờ đến chuyện của cháu, cũng giấu nốt. Bà chẳng khác gì câm điếc nữa !”

“Bà là sáng suốt nhất nhà chứ. Lần đúng là của cháu. Sau nếu chuyện gì, cháu nhất định là đầu tiên báo cho bà .”

“Con nhỏ , lời ngon ngọt dỗ bà thôi... À, hôm nay nhà họ Hạ gọi điện tới, mai sẽ đến nhà xin , lúc đó bà mới chuyện cháu suýt bán . Người phụ nữ hai của Hạ Quân Sơn là cháu, còn thuê bắt cóc cháu là chị họ cháu? là lòng hiểm ác, nên bà hỏi cháu xem gặp họ , nếu , bà sẽ bảo họ khỏi cần tới.”

Thì là bên nhà họ Hạ gọi đến nhà cũ, chẳng trách bà nội chuyện đột ngột như .

Truyện nhà Xua Xim

Ôn Lương nhớ đến thái độ điên cuồng của Lâm Ý Noãn, liền đáp:

“Bà ơi, cần để họ đến ạ. Có thể chủ tịch Hạ thật lòng xin , nhưng chuyện đến nước , cháu chẳng còn gì để với họ.”

Thật lòng cái quỷ gì.

Bà cụ thầm nghĩ:

Nếu mối quan hệ với Phó Tranh, nếu A Lương chỉ là một bình thường, Hạ Quân Sơn liệu chịu hạ đến xin ? Không đời nào!

May lắm thì ông còn giở trò lưng, tìm cách cứu con bé Lâm Ý Noãn ngoài chứ.

“Vậy , bà sẽ bảo họ khỏi cần tới nữa.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, Ôn Lương liền mua ít trái cây đến nhà cũ thăm bà.

Không ngờ gặp cả dì hai đang ở đó.

Thấy Ôn Lương, dì hai liền kể khổ kể lể.

Thì hôm nọ gặp Tạ Mẫn ở trung tâm thương mại, bà ưa gì. Về nhà liền yêu cầu Phó Sinh chia tay. Phó Thanh ngoài miệng đồng ý, vài ngày thông báo Tạ Mẫn thai !

Dì hai tức điên lên.

chẳng còn cách nào khác – con trai bà kiềm chế.

Bà bàn với Phó Sinh, bảo Tạ Mẫn phá thai, bù cho mấy chục triệu tiền bồi dưỡng.

Ai ngờ cả Tạ Mẫn và Phó Sinh đều đồng ý.

Dì hai đành lùi bước: cho sinh con, tổ chức đám cưới, nhưng đăng ký kết hôn, vài năm sẽ ly hôn công khai.

Ôn Lương kinh ngạc:

“Tam ca chắc chắn sẽ đồng ý chứ ạ?”

“Nó đồng ý .” – dì hai thẳng.

Ôn Lương há hốc mồm.

Dì hai :

“Nó là con dì, dì còn hiểu nó chắc? Dì , nó yêu Tạ Mẫn thật, chỉ là đứa con thôi.”

cũng là cháu đích tôn, quyết định để thì cũng danh phận đàng hoàng, nên cho tổ chức hôn lễ, danh nghĩa là con hợp pháp, nhưng thực chất ràng buộc.

Ôn Lương gượng, cảm thấy thật khó nên lời: “Thế chị giờ mang thai mấy tháng ? Định ngày cưới ?”

“Chắc là tầm Tết, giờ mới hơn hai tháng, dì với chú hai bàn xong , cuối tháng làm đám cưới, đơn giản thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-486-long-nguoi-hiem-ac.html.]

“Vâng, chẳng mấy mà dì bế cháu .”

thế.” – dì hai tươi roi rói.

Trong nhà, Phó Duệ và Phó Thi Phàm đều thông minh lanh lợi, dì hai mà phát thèm, từ lâu bế cháu. Không thì cũng chẳng nhượng bộ với Tạ Mẫn như .

Có điều, dì hai mắt với đứa trẻ, nghĩ đến sự thực dụng của Tạ Mẫn, thầm hạ quyết tâm – đứa nhỏ sinh tự tay bà dạy, tuyệt đối để giống .

Hai chuyện thêm một lúc, dì hai chào bà và Ôn Lương để ngoài siêu thị, tiện thể thu tiền thuê nhà.

Ngoài công ty ẩm thực của chú hai, nhà bà còn mấy căn hộ và cửa hàng cho thuê. Đến cuối tháng, là lúc thu tiền.

Phần lớn nhà và cửa hàng đều ở khu cao cấp hoặc trung tâm thương mại, thuê đều trả tiền năm hoặc

nửa năm một , chỉ một chỗ là thuê theo tháng, ở gần trường đại học.

Lúc đầu bà cho thuê theo tháng, phiền phức lắm. thấy là cô sinh viên hiền lành, ở cùng cha già bệnh tật, ngoan ngoãn hiểu chuyện, bà động lòng trắc ẩn nên đồng ý.

Mà bà cũng nhầm – cô gái ngoan ngoãn lễ phép, còn đem cho bà một rổ bánh khoai lang chiên, dù đáng giá, nhưng lòng.

Nhà ở khu tập thể cũ, tầng một, tiện .

Tới cửa, bà gõ gõ.

“Đến ngay đây ạ!” – trong nhà tiếng bước chân. Cửa mở , một cô gái trẻ ló đầu :

“Dì tới ạ, nhà .”

“Ôi, Tiểu Mộc, hôm nay tan học sớm thế? Giặt đồ ?” – bà bước , thấy máy giặt đang , liền lên ghế salon, hỏi.

Tạ Mộc rót nước đáp:

“Chiều nay chỉ một tiết, nên em về dọn nhà luôn. Dì uống nước ạ.”

“Cứ để đó, dì khát. Ba cháu giờ ?”

“Ổn lắm dì ạ, ăn xong là xách ấm nước sang chỗ làm, tìch cực lắm luôn.” – Tạ Mộc rạng rỡ. – “À đúng , trưa nay cháu hấp ít bánh đậu, để cháu lấy dì nếm thử.”

Cha cô hồi phục gần như , nhưng vẫn cần uống thuốc. Tạ Mộc dám để ông ở quê một , nên thuê căn hộ hai phòng gần trường để hai cha con cùng sống.

Cha cô chịu yên, dù trong tay vẫn còn tiền, nhưng ông ăn , nên xin làm bảo vệ gần đó, lương tháng cũng hai nghìn.

Sau khi trở trường, Tạ Mộc học chăm cha, cuối tuần thì làm thêm. Cuộc sống cũng tạm .

Cô mang từ bếp một cái đĩa, hai cái bánh đậu, còn bỏ thêm bốn cái hộp mang cho dì.

Dì hai cũng khách sáo, ăn một cái gật đầu khen: “Ngon đấy, bốn cái dì mang về nhé. Cháu khéo tay thật. Dì thật, dì thèm một đứa con gái như cháu lắm, tiếc là chỉ mỗi thằng con trai, mà còn chọc tức dì!”

Tạ Mộc :

“Dì thế chứ con trai dì giỏi giang như , bao nhiêu còn ngưỡng mộ chứ.”

Cô từng dì nhắc qua, con trai đang làm ở tập đoàn Phó thị.

“Thôi , đừng bênh nó.” – dì hai lắc đầu , đưa mắt quanh phòng.

Nhà tuy nhỏ nhưng dọn dẹp sạch sẽ, ban công vài chậu cây xanh mơn mởn, khiến gian lạnh lẽo thêm phần sinh khí.

Tạ Mộc từ phòng cầm một xấp tiền mặt, đưa cho dì hai:

“Cháu định ngày mai mang sang nộp, ngờ dì ghé qua, cháu khỏi nữa.”

Ngồi thêm một lúc, dì hai xách bánh đậu dậy về.

Khi , bà vô ^nh liếc thấy tủ TV một lọ axit folic (vitamin B9).

Trong lòng thoáng hiện nghi hoặc, bà lướt qua bụng Tạ Mộc, nhưng thấy nghĩ nhiều.

Chắc là thuốc của cha cô , già uống axit folic để phòng sa sút trí tuệ mà.

Loading...