Ôn Lương nuốt nước bọt, nghiêm túc giả vờ,
“Ơ, hình như… thật sự còn pin. Sao nó tự tắt máy nhỉ? Hỏng chăng?”
Cô ngẩng đầu Phó Tranh, :
“Em cứ tưởng nó tự tắt máy thôi.”
Phó Tranh mặt đổi sắc cô, nụ lạnh lùng.
Xem kìa, diễn như cần suy nghĩ. Quả thật thể đoạt Ảnh hậu!
Tim Ôn Lương đập loạn nhịp, cô bất giác lùi một bước:
“Anh… em làm gì?”
Phó Tranh bước đến gần, mỉm :
“A Lương, đây là đầu tiên phát hiện, diễn xuất của em giỏi đến thế. Bảo đạo diễn Tống cứ kiên quyết mời em đóng phim.”
Trong lòng Ôn Lương như gì đó sụp đổ “rầm” một tiếng.
Truyện nhà Xua Xim
Cô sững mấy giây, môi khẽ giật, vẫn cố ôm chút hy vọng gượng gạo:
“… Anh gì cơ?”
“Không hiểu ?” – Phó Tranh tiến lên một bước, nụ bên môi càng sâu, nhưng chạm đến đáy mắt: “Lúc gọi điện, em hề ở nhà hàng một , mà đang ở cùng Hạ Đông Thành. Em dối, còn giả vờ điện thoại tắt máy. Anh thấy hết – chính mắt thấy đưa em về.”
Khi xuống xe, cô và Hạ Đông Thành còn cái gì đó, cứ như luyến tiếc chẳng nỡ rời.
Lời dối vạch trần.
Bị bóc mẽ như thế, sắc mặt Ôn Lương đỏ trắng xanh lẫn lộn như mở hiệu nhuộm.
Da cô vốn trắng, ánh đèn càng thêm trong suốt, mịn màng như sứ.
Cô cụp mắt, cắn môi, ngước mắt liếc Phó Tranh một cái, vội vàng cúi đầu, giọng nhỏ xíu:
“Sao… ?”
“Anh một buổi xã giao ở Hoa Đình.” – Anh đáp ngắn gọn.
Tức là, thấy cô ngay từ đầu!
Anh cô đang dối!
Nghĩ đến việc bịa chuyện mặt , lòng Ôn Lương rợn cả gai ốc.
Anh đến Bắc Kinh, cũng thấy cô, rõ ràng là đang gài bẫy cô!
“Đã em dối, ?”
Phó Tranh vẻ mặt “cứng miệng mà lòng chột ” của cô, bật :
“Anh chỉ xem em tiếp tục dối .
Không ngờ là đấy. A Lương, em khiến … thật sự bất ngờ đó.”
“Em…”
Nghe thấy ẩn ý mỉa mai trong lời , Ôn Lương cố gắng giải thích, gượng:
“Thật em cũng định dối, chỉ là… luôn định kiến với Đông Thành ca, nên em…”
“Cho nên là tại ?”
“Không, em ý đó.” – Cô vội vàng phủ nhận.
Phó Tranh bật khẽ, giọng thấp:
“Nếu tận mắt chứng kiến, thật
ngờ – diễn xuất của em đạt đến trình độ thuần thục như bản năng.”
Dù là lời khen, nhưng ngữ điệu đầy châm biếm.
Ôn Lương giật khóe môi:
“… Anh quá khen.”
“Khen em một câu mà em tự đắc thế ?” – Anh lạnh lùng.
“Em…”
Còn kịp hết câu, Phó Tranh đột nhiên cúi xuống, hai tay siết lấy vòng eo mảnh mai của cô, mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Nụ hôn cực kỳ thô bạo.
Ôn Lương cảm thấy môi rát nhẹ, cố gắng đẩy .
Một lúc , mới chịu buông, mắt dán đôi môi đỏ mọng của cô:
“Đây là hình phạt vì em dối. Nếu còn …”
“Yên tâm, tuyệt đối !” – Ôn Lương thở hổn hển, vội vàng cam kết.
Nói đến đây, cô cứng rắn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-445-dien-xuat-thuan-thuc-nhu-ban-nang.html.]
“Ban đầu giấu là vì sợ nghĩ nhiều. nếu vui thì thôi, em – Đông Thành ca là bạn em, em sẽ vì mà xa cách .”
Cô sẽ để Phó Tranh tiếp tục can thiệp các mối quan hệ và cuộc sống của nữa.
Nghe , Phó Tranh tức buồn , cúi đầu hung hăng hôn cô nữa.
Con nhóc còn dám nhắc đến Hạ Đông Thành!
Phó Tranh về.
Anh cố ^nh ở , buổi tối còn giúp Ôn Lương "thả lỏng" một nữa.
Mỹ sắc mê .
Trước khi vì quá mệt, trong đầu Ôn Lương chỉ còn đúng một câu:
– là cách dụ .
Phó Tranh gương mặt ngủ say của cô, trong mắt thoáng qua một tia dịu dàng.
Sáng hôm , Ôn Lương nhắn tin cho Hạ Đông Thành: “Đông Thành ca, sáng nay em chút việc, chắc sẽ thẳng sân bay luôn. Anh cần đến tiễn ạ.” Khoảng nửa tiếng , Hạ Đông Thành mới trả lời: “Được. Đi đường cẩn thận.”
“Vâng, cảm ơn .”
Nhìn dòng tin nhắn, Hạ Đông Thành lặng lẽ xoay điện thoại trong tay.
Phó Tranh đến Bắc Kinh, ở cùng khách sạn với Ôn Lương.
Ôn Lương cho đưa sân bay – là vì ở cùng Phó Tranh ?
Họ… ?
Trong mắt thoáng qua một tia u tối, bấm gọi một cuộc điện thoại.
Buổi sáng, Ôn Lương cùng Phó Tranh loanh quanh gần khách sạn. Trưa, họ sân bay, trở về Giang Thành.
Khoảng ba giờ chiều, máy bay hạ cánh. Tài xế đưa Ôn Lương về nhà , đó chở Phó Tranh đến công ty.
Về đến nhà, Ôn Lương kéo vali , phịch xuống ghế sofa.
Bỗng, điện thoại đổ chuông.
Là cuộc gọi từ sở cảnh sát.
Cô bắt máy – sắc mặt lập tức trắng bệch, ngón tay siết chặt lấy di động.
Vụ án của cha cô chuyển sang viện kiểm sát.
Kết quả điều tra của cảnh sát: Phó Việt là chủ mưu.
Vì sợ Phó Tranh ảnh hưởng đến địa vị của , cho bắt cóc bạn gái của Phó Tranh – Sở Tư Di, Ôn Vĩnh Khang phát hiện nên tay g.i.ế.c diệt khẩu.
Tiếp theo sẽ là phán quyết của tòa.
Ôn Lương ngờ vụ việc xử lý nhanh đến . Những vụ hình sự kiểu , thường mất đến nửa năm mới tiến triển.
Dù từ đầu cô đoán phần nào kết cục , nhưng khi đối diện với sự thật, lòng vẫn tránh khỏi cảm giác nghẹn ngào.
Vì đau lòng?
Có lẽ là vì Phó Việt – đây cô luôn coi như một . Khi cô mới đến Phó gia, luôn đối xử hòa nhã, thời trung học từng mặt bảo vệ cô.
Cũng thể vì lão phu nhân Phó gia – nếu Phó Việt tuyên án, liệu thật sự thể giấu bà cả đời? Một thông minh như bà, nhận sự khác thường của Tô Thanh Vân và Phó Duệ?
Còn Phó Tranh – dù Phó Việt đề phòng và chống đối , nhưng Ôn Lương Phó Tranh luôn xem Phó Việt như trai.
Anh thật sự ^m cách giúp Phó Việt thoát tội ?
Dù giúp, hại c.h.ế.t chính là cha cô, mà cô vẫn thể tiếp tục gần gũi với …
Và cả Sở Tư Di – kết quả điều tra xác định cô là nạn nhân trong vụ bắt cóc, thương tổn tâm lý và bệnh ^nh đều căn nguyên rõ ràng.
Vậy thì trong vụ với phó đạo diễn Mã, Sở Tư Di sẽ chịu trách nhiệm pháp luật.
Thật phiền.
Cả Ôn Lương như rối tung lên, bần thần ghế sofa, vô lực.
Phó Tranh cũng nhận tin.
Anh lập tức đến sở cảnh sát, hỏi thẳng cục trưởng về ^nh hình.
Cục trưởng thở dài lắc đầu, lực bất tòng tâm – Sở Tư Di chắc vô tội, vẫn bằng chứng đáng nghi, nhưng cấp gây áp lực yêu cầu nhanh chóng khép án và chuyển hồ sơ cho viện kiểm sát.
Phó Tranh làm khó cục trưởng, chỉ vòng vo dò hỏi xem gây áp lực là ai.
Cục trưởng rõ, nhưng cũng ngầm đưa gợi ý.
Rời khỏi sở cảnh sát, Phó Tranh gọi điện cho Ôn Lương.
Điện thoại đổ chuông lâu ai máy.
Anh bảo tài xế chạy đến nhà cô. xe lăn bánh, Ôn Lương nhắn tin tới:
“Anh đừng tới. Để em yên tĩnh một một lúc.”
Phó Tranh: “……”
Anh thở dài một , bảo tài xế về công ty.