Cho dù Ôn Lương ý định tái hôn với , nhưng Phó Tranh vẫn cảm nhận rõ ràng rằng, mối quan hệ giữa và cô trở nên thiết hơn nhiều.
Thậm chí còn hơn cả lúc ly hôn.
Khi đó, cô gần như phản bác, cũng từ chối .
Có thể gọi là ngoan ngoãn, cũng thể gọi là xa cách, khách sáo và lễ phép.
Còn bây giờ, cô ngày càng quen với hơn, sẽ thể hiện tình khí nhỏ nhoi, sự tùy hứng mặt , càng
khiến yêu thích. Cô cũng còn cố ý dùng những như Mạnh Sách Hạ Đông Thành để chọc tức nữa.
Có lẽ, nếu cứ tiếp tục thế , sẽ một ngày Ôn Lương chịu với .
Tuy nhiên, hiện tại giải quyết một chướng ngại đang chắn giữa hai .
Phó Tranh bước phòng bệnh, Phó Thanh Nguyệt đang ăn trưa.
Cô mỉm liếc : “A Tranh đến ? Ăn cơm , cùng ăn luôn ?”
Phó Tranh từ cao xuống, lạnh nhạt : “Không cần , cô , cháu chỉ mấy câu .”
Phó Thanh Nguyệt nhận giọng điệu lạnh lùng của , nghiêm túc ngẩng đầu lên: “Cháu gì?”
Phó Tranh cúi , bàn tay lớn vuốt qua mặt bàn .
Trên bàn xuất hiện một tấm vé máy bay.
Ngón tay chỉ vé, thẳng dậy: “Cô ở trong nước cũng lâu , nên về thôi. Cháu đặt
sẵn vé máy bay, mong cô nhất định đến sân bay giờ khởi hành. Nếu bất tiện, cháu sẽ cho đến đưa .”
Trong lời mang ý đe dọa rõ, khiến Phó Thanh Nguyệt sửng sốt , sắc mặt tối sầm : “Phó Tranh, cháu…”
“Cháu làm ?” Anh nhướng mày.
Anh điều tra rõ, hôm Ôn Lương quán bar, Phó Thanh Nguyệt cũng xuất hiện ở gần đó.
Hạ Đông Thành vốn định gặp khách, nhưng một cuộc điện thoại chuyển hướng đến quán bar.
Những bức ảnh mập mờ , chính là do Phó Thanh Nguyệt sai gửi cho .
Anh cô từ đến nay thích Ôn Lương, nhưng ngờ cô cố ^nh xuyên tạc sự thật, chia rẽ quan hệ của và Ôn Lương.
Trước đây từng phê bình cô vài , nhưng vẫn giữ chút khoan dung.
Thời thơ ấu, Phó Thanh Nguyệt quan tâm , ngược đối với Phó Việt thì lạnh nhạt. Anh yêu thương mà thấy kinh ngạc, vì Phó Việt mới là cháu ruột của cô.
Dù những năm gần đây cô ít về nước, Phó Tranh vẫn luôn kính trọng cô .
Chỉ là, một chuyện mắt khiến phần ^nh cảm ít ỏi trong lòng dần tiêu tan.
Ôn Lương là giới hạn của . Anh cảnh cáo , cô tuyệt đối nên nhúng tay chuyện giữa và Ôn Lương!
Đoán Phó Tranh chuyện hôm đó, Phó Thanh Nguyệt cũng giấu nữa: “A Tranh, cô làm là vì cho cháu!”
“Cháu cần cô vì cháu .”
“Người phụ nữ đó thì gì ? Cô chỉ từng sinh con với khác, còn rõ ràng với Hạ Đông Thành…”
“Câm miệng!”
Khoảnh khắc đó, ánh mắt Phó Tranh sắc lạnh như một chết.
Phó Thanh Nguyệt cứng họng.
“Thu dọn hành lý ngay lập tức, rời khỏi nơi . Nếu để cháu cô lên máy bay, thì đừng trách cháu nể ^nh!”
Phó Tranh để một câu rời .
Phó Thanh Nguyệt đuổi theo vài bước: “A Tranh, cháu cô là…”
“Rầm ——”
Đáp bà là tiếng cửa phòng bệnh đóng sầm .
Phó Thanh Nguyệt trừng mắt phía , như xuyên thủng cánh cửa!
Cái con tiện nhân Ôn Lương đó, rốt cuộc cho Phó Tranh uống thứ mê hồn gì chứ?!
Buổi chiều, Ôn Lương nhận cuộc gọi từ cục trưởng.
Cục trưởng : “Lời khai của Trương Quốc An và Phó Việt vài điểm trùng khớp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-418-nguoi-phu-nu-do-thi-co-gi-tot-dep.html.]
“Không trùng khớp?”
“Trương Quốc An thừa nhận nhận tiền để bắt cóc, đồng thời cũng khai việc Vương Đại Hải nhận tiền để
đâm c.h.ế.t cha cháu. , , tất cả là do Phó Việt sai khiến.”
Ôn Lương sững sờ: “Ý ông là... liên quan đến Sở Tư Di? Phó Việt là chủ mưu?”
“ , trong lời khai, nhắc đến Sở Tư Di vài , đều với tư cách là nạn nhân, còn kể rõ việc cô hành hạ thế nào khi bắt cóc.”
Về mục đích Phó Việt bắt cóc Sở Tư Di, Trương Quốc An cũng khai: thời điểm đó, dự án mà Phó Tranh tham gia đang đến giai đoạn then chốt, Phó Việt để lập công.
Ôn Lương im lặng.
Về mặt ^nh cảm, cô thiên về tin tưởng Phó Tranh và Phó Việt, tin rằng Phó Việt chủ mưu.
Cô thật sự thể tưởng tượng nổi, Phó Việt hại c.h.ế.t cha cô, đó vẫn thể thản nhiên đối xử với cô như em gái.
xét về lý trí, sự việc đến nước , Trương Quốc An còn lý do gì để dối chứ?
Hắn khai hết, bản cũng thể trốn thoát, còn bênh vực gì cho Sở Tư Di nữa?
Sở Tư Di gì đáng để bảo vệ?
đó Sở Tư Di báo tin cho Mạnh Kim Đường, chuyện giải thích ?
Cô hỏi: “Chú , bên phía các chú tra gì ? Nghiêng về kết luận nào?”
Cục trưởng trầm ngâm: “Phó Việt và Sở Tư Di đúng là liên hệ, nhưng hiện ^m chứng cứ cho thấy Sở Tư Di thực sự tham gia .”
Truyện nhà Xua Xim
“…Vâng, cháu hiểu . Chú, ngày mai cháu gặp Sở Tư Di, ?”
Cô xem Sở Tư Di gì.
“Được.”
“Cảm ơn chú.”
Cúp máy, đầu óc Ôn Lương chút hỗn loạn.
Chẳng lẽ chủ mưu thật sự là Phó Việt?
Vì để giảm án, đổ một phần trách nhiệm lên Sở Tư Di?
Tối đó, trong lớp nhiếp ảnh, Ôn Lương tập trung cho lắm.
Kết thúc buổi học, Hạ Đông Thành nhắn tin riêng cho cô: “Hôm nay em học ? Không thấy em gì trong nhóm.”
Ôn Lương dừng một lúc đáp: “Em học .”
“Có chỗ nào hiểu ?”
Ôn Lương do dự một chút, hỏi: “Anh Đông Thành, kết quả thẩm vấn chứ?”
“Không rõ lắm, khi giao Trương Quốc An cho cảnh sát, theo dõi thêm. Có kết quả ? Chuyện là ?”
Cũng đúng, ngoài việc giúp cô bắt Trương Quốc An, vụ án liên quan đến , cần thiết theo sát.
Ôn Lương suy nghĩ một chút, kể sơ qua chuyện lời khai giữa Phó Việt và Trương Quốc An giống , hỏi: “Nếu là , nghĩ sự thật là gì?”
Hạ Đông Thành trả lời: “Thật trong lòng em đáp án. Em tin kết quả điều tra của cảnh sát, em hy vọng Sở Tư Di là chủ mưu, Phó Việt chỉ là đồng phạm, đúng ?”
Ôn Lương mím môi, nhắn một tiếng “Ừ”.
Con đều cảm tính.
Sở Tư Di nhiều nhằm cô, tổn thương cô, cô hy vọng đối phương là kẻ cầm đầu để chịu phạt nặng hơn.
Còn Phó Việt những năm qua đối xử với cô tệ, cô hy vọng chỉ là tòng phạm, sẽ xử nhẹ một chút.
Chuyện thể trách cô.
Chỉ là, cô lo sự thật sẽ trái ngược với hy vọng.
“Phó Việt tự thú khi nào?” Hạ Đông Thành hỏi.
Sau khi Ôn Lương trả lời, : “Thời điểm đó thật trùng hợp, đúng lúc Trương Quốc An sắp đến Giang Thành.”
Ôn Lương cúi đầu suy nghĩ.
Thật cô cũng cảm thấy điểm trùng hợp, loại trừ khả năng Phó Tranh tin Trương Quốc An, cố
^nh chọn thời điểm để Phó Việt cơ hội nhận tội nhằm giảm nhẹ.
“Là Phó Tranh đưa Phó Việt đến sở cảnh sát? Vậy Phó Tranh chuyện Phó Việt liên quan đến cái c.h.ế.t của cha em từ khi nào?”