Ôn Lương chọn hai mẫu sofa bằng vải lanh và hai mẫu bằng da bò, video gửi cho Đường Thi Thi.
Cuối cùng, Đường Thi Thi chọn một mẫu sofa bằng vải lanh, mẫu độ rộng, độ mềm và kiểu dáng mà Ôn Lương cũng thích, thế là cô vui vẻ quyết định chọn.
Phó Tranh thở dài một tiếng.
Ôn Lương trừng mắt hai cái.
Tiền mua sofa là do Phó Tranh trả, chiều nay thể giao đến tận nhà.
Ra khỏi trung tâm nội thất, Phó Tranh nhận một cuộc điện thoại.
Là trợ lý Dương gọi đến.
Tối qua Phó Tranh nhất thời hồ đồ, nhưng Ôn Lương phát hiện dấu vết gì, biểu hiện của cô cũng chẳng giống như đang giận vì chuyện gì. Phó Tranh cảm thấy gì đó đúng, sáng sớm hôm nay liền bảo trợ lý Dương điều tra.
Trợ lý Dương tra rõ báo cáo , Phó Tranh mới , khi Hạ Đông Thành đưa Ôn Lương đến khách sạn thì đồ rời , mãi lâu mới .
gửi ảnh cho cố ^nh lờ chi tiết , giống như đang cố ý đánh lạc hướng .
Nếu tối qua tự xác minh, lẽ sẽ cứ thế hiểu lầm mãi, dần dà trở thành cái gai trong lòng.
Dù coi như từng xảy , nhưng đôi khi, sự việc theo ý .
Trợ lý Dương còn cho hỏi thăm nội bộ khách sạn, kết quả là phát hiện Ôn Lương nôn mửa, dính phòng và quần áo. Quần áo khi xác nhận vứt bỏ thì một nhân viên vệ sinh nhặt , vì khi giặt sạch thì vẫn còn nguyên vẹn.
Trợ lý Dương liền bảo bỏ tiền mua từ tay dọn vệ sinh, mang đến tiệm giặt khô.
Cúp máy, Phó Tranh trở xe, bình thản hỏi: “Còn nữa?”
Bộ dạng như thể sẵn sàng chiều theo tất cả.
Ôn Lương nghĩ một lát: “Đi trung tâm thương mại .”
“Được.”
Hai đến một trung tâm thương mại trong thành phố, Phó Tranh một cửa hàng quần áo nữ , “Chọn .”
Đi vài bước, đột nhiên dừng , đầu Ôn Lương theo: “Sao ?”
“Tôi mua quần áo.”
Phó Tranh nhướng mày, bên cạnh cô: “Vậy em mua gì?”
Ôn Lương khẽ , xoay chỉ về phía : “Tôi cái đó.”
Phó Tranh theo hướng tay cô, “…”
Thứ cô chỉ là đoàn tàu nhỏ đầy màu sắc trong trung tâm thương mại, từng toa một, đó là trẻ con và phụ cùng.
Hơn nữa, đa phần phụ là nữ, còn đàn ông cao lớn như Phó Tranh thì tuyệt nhiên thấy.
Bây giờ trung tâm thương mại cũng đông , thể tưởng tượng cảnh tượng Phó Tranh tàu nhỏ vòng quanh trung tâm sẽ .
Ôn Lương phần tinh quái: “Đi thôi.”
Cô ngốc.
Tài sản của Phó Tranh, mua cả trung tâm thương mại cũng chẳng vấn đề gì, nên chuyện mua quần áo chẳng ảnh hưởng gì đến .
Bắt gặp nét nghịch ngợm nơi khóe miệng Ôn Lương, Phó Tranh bật bất đắc dĩ, theo cô.
Ngồi thì , chỉ cần cô vui là .
Hai đến điểm khởi hành của đoàn tàu nhỏ.
Đã một bà dắt con mua vé cho chuyến tàu mới, đợi thêm vài là thể khởi hành.
Ôn Lương hỏi nhân viên: “Cho hỏi hai lớn bọn thể ?”
Nhân viên qua giữa Ôn Lương và Phó Tranh, đặc biệt Phó Tranh kỹ hơn một chút, : “Có thể.”
Đứa trẻ đang đợi tàu tò mò hai họ, kéo tay áo , nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, họ lớn thế còn cái ?”
Người nhỏ giọng đáp: “Người lớn cũng thể , chỉ là ngại thôi.”
Đứa trẻ suy nghĩ, gật gù: “Vậy là họ mặt dày đúng ?”
Người : “!”
Cô thế.
Nghe đoạn đối thoại đó, Ôn Lương nhịn nổi, liếc Phó Tranh, hạ giọng: “Cậu nhóc đó mặt dày đấy.”
“Chúng cùng mặt dày.”
“Có mà ma mới cùng !”
Phó Tranh chỉ đáp.
Chẳng mấy chốc, vài phụ dắt con đến chơi tàu nhỏ.
Đủ , đoàn tàu bắt đầu khởi hành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/pho-tong-dung-nguoc-dai-nua-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-roi-pho-tranh-on-luong/chuong-414-chung-ta-cung-mat-day.html.]
Ôn Lương và Phó Tranh toa, tàu chạy vòng quanh trung tâm thương mại.
Người đường phía thấy tiếng tàu, đều tránh sang bên, tiện thể liếc mắt .
Mỗi thấy Ôn Lương và Phó Tranh, đều nữa.
Giới trẻ thì vẻ ngoài của hai thu hút, thậm chí còn thử tàu nhỏ.
Người lớn tuổi thì ngạc nhiên, hai tuổi mà còn tàu nhỏ?
Đặc biệt là một lớn tuổi cho rằng đàn ông là bậc trượng phu, chững chạc trách nhiệm, Phó Tranh còn trẻ nữa mà còn trẻ con như , hệt như đứa bé — trai thế , chắc là “tiểu bạch kiểm”*.
(*“Tiểu bạch kiểm” = trai nhưng sống dựa phụ nữ.)
Ôn Lương mặt đổi sắc liếc sang Phó Tranh, thấy nghiêm túc về phía , ánh mắt của xung quanh ảnh hưởng.
Ôn Lương khẽ hừ một tiếng.
Phó Tranh bất ngờ ghé , hôn nhẹ lên má cô một cái.
Ôn Lương tim như ngừng một nhịp, vội đẩy , dáo dác quanh, sợ thấy.
Vô ^nh ánh mắt cô chạm vài đang , Ôn Lương lập tức thu ánh , mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng lưng thì âm thầm véo đùi Phó Tranh mấy cái.
Hết một vòng tàu nhỏ, hai xuống xe.
“Còn chơi gì nữa?” Phó Tranh hỏi, nửa nửa .
Ôn Lương lườm một cái, đầu bỏ .
Phó Tranh lững thững theo cô.
Vài phút , Ôn Lương dừng một hàng máy gắp thú.
Cô đầu Phó Tranh: “Tôi cái , gắp cho .”
Phó Tranh bước lên mấy cái máy gắp thú, do dự: “Sao chơi cái ?”
Chủ tịch tập đoàn Phó thị, đầu tiếp xúc với cái .
Ôn Lương chỉ góc máy: “Quét mã đổi xu.”
Hai tệ một .
Làm theo hướng dẫn, Phó Tranh đổi hai mươi xu.
Chơi mười , cái nào.
Đến thứ mười, Phó Tranh nhíu mày, nắm cần điều khiển thật chặt, lay mạnh.
Khi gần chạm đến cửa thả, móng vuốt buông .
Thất bại.
Phó Tranh : “Cái máy vấn đề.”
Truyện nhà Xua Xim
Ôn Lương nhướng mày liếc : “Hừ, đừng là gắp đổ thừa nha?”
Phó Tranh dáng vẻ kiêu căng đó của cô, lòng mềm như nước.
Anh đổi thêm một trăm xu, tiếp tục gắp thú.
Chơi thêm năm , móng vuốt siết chặt, Phó Tranh gắp một con thú bông.
Anh cúi xuống lấy ở cửa thả , đưa cho Ôn Lương: “Còn cái nào?”
Ôn Lương chỉ máy Minion: “Cái đó.”
Phó Tranh đến bỏ xu.
Lần tới mười lượt gắp .
Dần dần, Phó Tranh nắm quy luật, tỷ lệ thành công ngày càng cao.
Khi hết xu, thêm bốn con thú bông.
Ôn Lương còn tay để cầm nữa.
“Còn nữa ?” Phó Tranh hỏi.
Ôn Lương bĩu môi, hừ khẽ một tiếng, đầu bỏ .
Phó Tranh lắc đầu , bước theo.
“Cô Ôn?”
Đi ngang qua cửa một cửa hàng quần áo, gọi Ôn Lương.
Ôn Lương dừng , đầu: “Cô Tạ?”
Tạ Mẫn bước lên hai bước, : “Đi dạo phố ?”
“Ừ.” Ôn Lương nhớ hình như dì hai từng Tạ Mẫn làm nhân viên bán hàng ở một cửa hàng quần áo nào đó trong trung tâm thương mại, cô cửa tiệm lưng Tạ Mẫn: “Cô làm ở đây ?”
Tạ Mẫn gật đầu, liếc Phó Tranh đang lưng Ôn Lương: “Đây là hai đúng ?”